Sinh ra, lớn lên và gắn bó với mảnh đất Hà Nội nhiều hoa sữa, khói xe và bụi mịn, như bao người trẻ khác, tôi đã có một thanh xuân thật đẹp… Từ lúc nhỏ cấp một cấp hai, mỗi khi đi học tôi luôn xin mẹ tiền ăn quà. Các món ăn vặt ở cổng trường luôn là thiên đường cho lũ chúng tôi. Những xe bánh khoai, bánh ngô màu vàng tím, những món xiên nướng với đủ loại hình và màu sắc được dàn ra trên bếp than bay khói thơm phức, những thùng kẹo kéo, bò bía trên chiếc xe đạp cũ,… ôi thật khó chọn khi trong tay chỉ có vài đồng lẻ. Dù ăn bao nhiêu lần, bao nhiêu ngày, chúng tôi vẫn nhìn với đôi mắt thèm thuồng mỗi khi lướt qua. Lên cấp 3 thì khác, lớn rồi, phải xin nhiều tiền ăn quà hơn mới đủ, chúng tôi đi vào những nơi “đắt tiền” hơn. Ở đó có chè, có trà, có sữa chua, sinh tố,… Tuổi thơ và tuổi hết thơ của tôi béo tròn với đồ ăn thức uống.
Tất cả những hương vị đó đã in sâu trong tâm hồn màu hường phấn của tôi, một đứa con gái tinh nghịch, hiếu kỳ. Tôi đã quyết tâm mình phải khám phá vũ trụ ẩm thực mà ai cũng biết là chỉ ở riêng Hà Nội này thôi đã to hơn nhiều lần vũ trụ Marvel. Niềm đam mê đó đã túm lấy cổ và quẳng tôi vào khoa Công Nghệ Thực Phẩm ở Học viện Nông nghiệp Việt Nam. Suy nghĩ non nớt khi ấy cho rằng: vào đó mình sẽ biết cách chế biến tất cả các món ăn từ truyền thống đến trendy. Ấy thế mà tới tận khi ra trường tôi vẫn chẳng biết cách luộc trứng sao cho chín. Dù mẹ rất tâm lí, luôn động viên con gái học nấu ăn và căn dặn tôi bằng những câu vô cùng sâu sắc: “Con à, con nấu ăn thế này sao lấy được chồng… ”, nhưng tôi vẫn luôn thất bại trong sự nỗ lực đó, nhất là từ khi đảm nhiệm vị trí chuyên viên QC ở NCS. Và cuộc sống bận rộn cứ thế trôi qua, cuốn đi niềm đam mê nấu ăn (mặc dù là thảm hoạ)
Mùa gió nồm chưa qua, Corona ập đến. Mọi người có những kỳ nghỉ tết thứ hai, thứ ba, thứ en nờ và đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Là một người yêu nước, đã không làm gì được để xây dựng thì phải ngồi im để tránh phá hoại, vậy nên chúng tôi đành ngoan ngoãn nằm im trong nhà chờ hết dịch…
Sau vài buổi hoang mang, rồi vài bữa nằm dài xem phim đến nỗi web chả kịp update cho tôi xem thì những ngày sau đó, cuộc đời tôi như chẳng còn việc gì để làm nữa. Một buổi sáng, tôi thấy hình ảnh Đại sứ ẩm thực của vietnamairlines – Luke Nguyễn xuất hiện trên TV, tôi chợt nghĩ ngày xưa mình đã từng điên đảo học nấu ăn nhưng bất thành, giờ lại dư dả thời gian, có thể sẽ là cơ hội hiếm hoi để thử sức lại. Cảm ơn anh đã tiếp thêm động lực cho tôi lăn từ trên giường xuống bếp…
Ấy thế là, tự dưng cô gái mà trong mắt mọi người vừa chung thủy như bức tường thành lại vừa giống con trai, đã bộc lộ đôi chút nét dịu dàng nữ công gia chánh. Vội vò giấy, giật nước đứng dậy. Cô gái ấy đã quyết tâm bắt đầu bữa sáng hôm đó với một món tử tế hơn hẳn so với bánh mì 8k mua ở tạp hóa mọi ngày – mì tôm xúc xích hai trứng trần.
Sau khi làm hỏng 1 gói mì, nổ 2 quả trứng và cháy đen 3 cái xúc xích, cuối cùng tôi cũng cho ra lò 1 bát mỳ “perfect”. Bưng bát mì trên tay, ăn thử một miếng trong cảm xúc vỡ òa, tôi chợt nhận ra mình đúng là có năng khiếu nấu ăn, chỉ là trước đây chưa biết cách khai phá. Tôi bắt đầu xắn tay áo và ngồi vào máy tính để ngâm cứu các công thức chế biến.
“Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lý chói qua tim…”
Quả thật, thời gian trôi qua, kể từ khi tôi mày mò nấu ăn, và tiền cũng vậy. Cái tủ lạnh trong căn bếp nhỏ xinh bỗng chốc trở nên chật chội, bàn nấu ăn cũng bị choán đi nhiều không gian vì nào khuôn, nào whipping cream, chesse, butter, baking powder, cacao matcha… và trứng thịt đủ loại mà tôi vung hết tiền tiết kiệm ra để mua (Hồi đó tưởng vậy là ngầu, giờ nhìn vào ví thì vò đầu bứt tai vì tiếc nuối) .
Bên cạnh đó, để chứng minh mình giỏi giang và thay đổi suy nghĩ của mẹ về tài nữ công gia chánh của con gái, tôi quyết định rủ mẹ làm cùng, vừa có thêm người bạn vừa để món nào bị hỏng có thể tiện đổ lỗi cho mẹ.
Sau bao nhiêu chật vật vì khoảng cách giữa hai thế hệ, bất đồng ý tưởng, xung đột công thức… dẫn đến thiệt hại 1 bình gas, 3 cái chảo, 1 chiếc chổi (nỗ lực cuối cùng của mẹ để cố gắng stop cơn đam mê của tôi) thì dưới đây chính là những món hoàn hảo nhất còn được giữ lại.
Chuỗi ngày “vào bếp cùng Corona”, tôi đã nghiệm ra rằng nấu ăn không hề khó. Miễn là có đam mê và nỗ lực, cần cù bù siêng năng thì tất cả các món đều có thể chinh phục. Hơn thua ở chỗ kiên trì đến đâu, cách PR tài năng của bản thân và dùng app gì để chụp ảnh đồ ăn. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là: theo đuổi đam mê, thành quả sẽ đến bên bạn.
P/s: Cuối cùng thì mẹ đã công nhận tôi đủ tiêu chuẩn lấy chồng, nhà cũng chẳng còn tiền cũng như xoong chảo mà phá nữa, nên nhân đây mẹ tôi rất muốn tuyển cộng tác viên làm chuột bạch cho các món sau này con gái làm. Anh em VNAers nào có nhu cầu thì liên hệ, ăn sạch các món tôi làm qua 3 tháng có thể xem xét cộng tác cả đời.
Những ai thích nấu ăn, có hứng thú với các món em làm (hoặc với em ) thì hãy like, share và follow kênh của em nhé =))
Thí sinh dự thi:
– Trần Thuỳ An
– Chuyên viên QC, Phòng Đảm bảo chất lượng- CTCP Suất ăn Hàng Không Nội Bài.
– Thâm niên: 2 năm
Tran Thuy An – NCS