Sài Gòn mùa nắng… Cái nắng chói chang gay gắt từ tinh mơ khiến bầu trời xanh ngắt không gợn chút mây, khiến những chiếc xe phải cố lướt thật nhanh trên con đường nhựa bỏng rát, khiến những tiếng rao hàng thân quen của ông lão bán xôi, cô hàng xén … cũng vì thế mà thưa dần.
Nhớ sân đỗ mùa nắng… Những người lái xe trên sân đỗ như tôi, hơn ai hết, cảm nhận rõ cái nắng nóng từng ngày, nhưng với tần suất làm việc liên tục, những con người bé nhỏ mặc kệ nắng gió, vẫn thoăn thoắt di chuyển đúng với câu “đầu đội trời, chân đạp đất”… Hình ảnh ấy, cảm giác ấy thế mà dần quen, khi quen thì xa chắc sẽ nhớ.
Cây lan tôi trồng.
Covid mùa nắng… Có lẽ chưa khi nào anh em sân đỗ chúng tôi lại có một thời gian tạm xa nơi làm việc nhiều như lúc này. Nhưng không hiểu sao, lúc này chỉ nhắm mắt lại là nghĩ ngay đến sây bay, đến những anh em đồng nghiệp, nhớ lúc chia nhau từng cốc nước mát, đến những người bạn cười đến chảy nước mắt với những câu chuyện hài để xóa tan mệt nhọc.
Và hôm nay, khi thấy những cánh hoa lan xanh mướt nở rợp cành. Tôi đã tìm thấy câu trả lời cho mình.

Đơn vị: VIAGS
“Nhớ sân đỗ mùa nắng… Những người lái xe trên sân đỗ như tôi, hơn ai hết, cảm nhận rõ cái nắng nóng từng ngày, nhưng với tần suất làm việc liên tục, những con người bé nhỏ mặc kệ nắng gió, vẫn thoăn thoắt di chuyển đúng với câu “đầu đội trời, chân đạp đất”… Hình ảnh ấy, cảm giác ấy thế mà dần quen, khi quen thì xa chắc sẽ nhớ”.
Pham Van Dung-VIAGS