Trước tình hình đại dịch Covid-19 tại Việt Nam đang bước vào tuần thứ 3 quyết định. “Mỗi người dân là một chiến sỹ, mỗi gia đình là một pháo đài chống dịch Covid-19” – Lời kêu gọi của Thủ tướng!Là một nhân viên hàng không cũng như bao đồng nghiệp khác, tôi đón nhận tin “ nghỉ ở nhà chờ việc” với bao nỗi lo toan, ngổn ngang.
Chưa bao giờ kỳ nghỉ tết lại kéo dài như năm nay đối với các bạn nhỏ học sinh cũng như các con tôi. Tuy vậy các bạn ấy không có những niềm háo hức, hân hoan và “vui như tết” vì đây là thời điểm giãn cách xã hội, nhà nhà, người người đang phải hết mình chống “giặc” Covid. Thế nhưng, trong lúc nghỉ nhà chờ việc, tôi nhận ra đây cũng là cơ hội để mỗi người thêm gắn kết với gia đình và làm mới với chính bản thân mình hơn, và đánh thức lại những thói quen mà dường như bản thân mình vì cuộc sống cơm áo gạo tiền đã vô tình lãng quên đi và hình thành thêm những sở thích, thói quen sống mới.
Tôi thiết lập cho mình những thói quen mới xanh và lành mạnh hơn như: tập thể dục (chạy bộ,đạp xe…), chăm sóc cây cảnh, gieo trồng thêm những loại rau ngắn ngày bằng việc tận dụng những thùng xốp bỏ đi để bổ sung thêm vào mỗi bữa ăn gia đình.
Bên cạnh đó, ở nhà dịp Covid-19 tôi có thời gian khám phá nội tâm của mình nhiều hơn cũng như dành nhiều thời gian cho tổ ấm của mình, gắn kết hơn mối quan hệ trong gia đình.
Trước khi “giặc” dịch bùng phát, hàng ngày tôi phải tất bật với công việc của mình, cứ thế lặp đi lặp lại. Vì biện hộ lí do là đặc thù công việc của ngành hàng không là làm việc theo ca, kíp nên tôi cũng chẳng chăm lo các con được nhiều, và đã vô tình phó mặc cho bà xã đảm đương từ chăm sóc con cái, nhà cửa cũng như lo lắng mọi việc cho gia đình nội ngoại 2 bên ngoài công việc văn phòng.
Tôi chợt nhận ra rằng, mình đã bỏ lỡ quá nhiều điều…
Khi phải ở nhà chờ việc trong tháng 4 này tôi mới có dịp thấu hiểu và cảm thông cho những vất vả, khó nhọc thường ngày của bà xã, gần gũi, sẻ chia cũng như trở thành bạn với các con mình. Tôi chợt nhận ra rằng, mình đã bỏ lỡ quá nhiều điều, cô con gái lớn nay đã trưởng thành hơn và cũng có những tâm sự riêng của lứa tuổi dậy thì. Bé thứ 2 đã hết nhõng nhẽo, biết nhường nhịn em cũng như phụ giúp cho mẹ những việc nhỏ. Còn cậu con út gần 2 tuổi nghịch ngợm hơn, tuy vậy đã biết nghe lời người lớn cũng như nhận biết tốt và tò mò hơn về thế giới xung quanh…
Khi phải ở nhà chờ việc trong tháng 4 này mới có dịp thấu hiểu sẻ chia cũng như trở thành bạn với các con mình.
Một điều đặc biệt là bữa cơm gia đình lúc nào cũng đầy đủ các thành viên đong đầy bởi tiếng cười và những câu chuyện thường ngày, không còn cảnh vợ phải chờ chồng, con chờ đời cha khi chưa kịp về ăn bữa cơm nhà… Bản thân tôi cũng không tụ tập với đồng nghiệp, bạn bè sau những giờ ra ca rồi về say khướt, vô tình bỏ quên đi những điều tuy giản dị mộc mạc nhưng lại vô cùng quý giá xung quanh mình.
Ở nhà dịp Covid-19 tôi có thời gian khám phá nội tâm của mình nhiều hơn cũng như dành nhiều thời gian cho tổ ấm của mình.
Đại dịch Covid-19 tuy đầy những nguy hiểm và khó khăn nhưng đối với tôi đây là một cơ hội để nhìn nhận lại chính bản thân mình, là quãng thời gian giúp chúng ta “ sống chậm lại, nghĩ khác đi, yêu thương nhiều hơn”, tạm quên đi cuộc sống vốn hối hả, vội vàng thường ngày ngoài kia. Với tôi là vậy, còn các bạn thì sao?.
Họ tên: Thái Đăng Cương
Năm sinh:1978
Đơn vị công tác: ĐỘI DVKT _TT_PVSĐ VIAGS TSN
Thời gian công tác: 06/2002
Thái Đăng Cương – VIAGS