Có những thứ mà cuộc sống bình thường chúng ta không để ý hoặc không có cơ hội để thực hiện bỗng trỗi dậy trong mùa dịch, và khiến ta phải thích ứng, thay đổi. Trong đó đáng nói nhất là cách thức tổ chức cuộc sống cho gia đình của mình.
Đó là những chuyện nhỏ mà không nhỏ như “thiết kế” bữa ăn sáng cho gia đình. Trước đây vốn là, tôi thường rất lười chuẩn bị bữa sáng, chỉ chạy ra ngoài đường thấy gì ăn đấy cho qua bửa. Còn bố mẹ ở nhà thì đơn giản hơn nhiều, ăn gì cũng được, thậm chí cũng có khi không ăn. Đùng một cái, Covid-19 ập tới, cơn đại dịch này như một sợi dây xích quấn các thành viên trong gia đình tôi lại với nhau. Anh chị Tư đi chuẩn bị nguyên liệu, má thì đã xay bột từ đêm hôm qua trên chiếc cối đá có từ thời ông cố, bà thì xem thời sự miết, để cập nhật ở đâu có ca mới, còn tôi thì ngồi quay TikTok cho má đổ bánh, vậy là thành món bánh xèo ngon nức cái mũi.


Nhưng có lẽ điều lớn nhất tôi học được từ mùa dịch này, đó là những kiến thức, trãi nghiệm sống của tôi trước giờ có lẽ đã thiếu đi một phần. Ngày thường hết quay cuồng với công việc tại sân bay tôi lại quay về căn phòng nhỏ, ăn đại cái gì đó và ôm lấy cái điện thoại. Xã hội bây giờ gần như ai cũng làm như vậy, thế giới của thế hệ chúng tôi từ bao giờ đã thu gọn lại vào cái màn hình 6 inch của điện thoại thông minh. Rồi dịch đến, mọi hoạt động đều ngưng trệ hẳng, thời gian đầu gia đình tôi ai nấy đều ngỡ ngàng, nhưng rồi niềm vui, nụ cười dần xuất hiện. Anh chị tôi thì chăm chút cho cái tủ lạnh nhà tôi để nó luôn ngập tràng thức ăn, nhưng không nhiều đến mức bị hàng xóm nói là tích trữ. Và má tôi thì giờ đây có nhiều cơ hội hơn để trổ tài nấu ăn hương vị Đà Lạt nhưng gốc Đà Nẵng của mình. Còn tôi thì giúp nội nhổ cây thuốc sau nhà mỏi hết cả cái lưng, hì hục làm cho nhanh để phơi kịp mấy tiếng đồng hồ nắng ít ỏi của Đà Lạt ngày sắp vào mưa.
Thật sự cảm ơn mùa dịch vì những trải nghiệm và bài học chưa từng có trong đời. Tôi yêu gia đình tôi.

Họ và tên: Nguyễn Giác Tiến
Năm sinh: 1995
Nơi công tác: Hành Khách Quốc Nội Viags Tân Sân Nhất
Thâm Niên: 4 tháng
Nguyen Giac Tien – VIAGS