(Ảnh: NTH – VN).
– – – – – – – – – – –
Lòng xót xa khi khi lịch bay trống vắng
Qua bao năm chưa từng thấy cảnh này
Nước mắt rơi khi tàu bay xếp cánh
Như trẻ thơ vắng mẹ chẳng đùa vui.
Chợt lại nhớ những mùa cao điểm
Nhốn nháo gọi nhau “Phép đã đủ chưa?”
“Chuyến này xa chọn tàu cho tốt nhé”
“Hãy cố tìm cho đủ được tổ bay”
Rồi dịch đến London thành trống vắng
Bắc Kinh hoang tàn, Nữu Ước chẳng người qua
Mạc Tư Khoa quảng trường sao tĩnh lặng
Ép – phen u sầu hàng liễu rủ hắt hiu.
Hà Nội đâu rồi dòng người như thác chảy?
Sài Gòn vui sao giờ bỗng u buồn?
Nhịp sống ngừng trôi, dòng đời chậm lại
Tiếng rao đêm nghe khắc khoải chơi vơi.
Tạm nghỉ nhé những cánh chim bạt gió
Đợi ngày mai khi dịch đã lùi xa
Lại cùng nhau đến chân trời góc bể
Cánh đại bàng ngạo nghễ giữa ngàn khơi.
BÔNG SEN VÀNG lấp lánh niềm kiêu hãnh
SẢI CÁNH VƯƠN CAO đến khắp muôn nơi
SẢI CÁNH VƯƠN XA tới tận chân trời
Sau cơn mưa sẽ bừng lên nắng Hạ.