Chúng tôi không phải những anh hùng
Khi lao mình đi vào vùng tâm dịch
Chỉ đơn giản khi chúng tôi nhận lịch
Xách cặp lên là nhiệt huyết quên mình.
Cả thế giới đang kinh hãi rùng mình
Khi dịch bệnh tràn Lan không cản nổi
Khi mạng sống con người cần gấp bội
Một cơ hội thôi thoát khỏi cảnh Trần ai.
Đồng bào tôi, máu mủ là ai???
Là những người đang bên kia, kẹt lại
Là những con người đang sống trong sợ hãi
Của từng giây, từng phút cuộc đời.
Hãy vững tin, bền chí đồng bào ơi…
Có chúng tôi luôn sẵn sàng tiến tới
Ở bất cứ đâu, nơi bà con chờ đợi
Chúng tôi sẽ đi dù nguy hiểm trập trùng…
Chúng tôi không phải những anh hùng
Ai trong lòng chẳng tồn dư nỗi sợ
Nhìn ánh mắt trẻ thơ như vụn vỡ
Nỗi sợ kia đã tan biến lâu rồi.
Hãy chờ nhé… chúng tôi tới… nhanh thôi!!!