Tôi gặp bác, một hành khách trên chuyến bay của VNA tại sân bay Incheon (ICN). Bác là khách ngồi xe lăn, nối chuyến trên chuyến bay từ Hoa Kỳ về Việt Nam và là khách trên chuyến bay của tôi từ Hàn quốc về Việt Nam. Nhìn bác xanh xao, gầy gò, ngồi không được vững, bác không thể tự đi lại và lúc đó không thể nói được câu nào. Cả tôi và đại diện Hãng tại sân bay ICN rất lo lắng về tình trạng của bác vì bác đi một mình…
Nhờ sự giúp đỡ của một chị khách cùng chuyến bay, tôi đã liên lạc qua Facetime với con gái bác đang sống ở Mỹ và được biết bác có tiền sử bệnh tim và huyết áp cao. Tôi chợt nghĩ bác huyết áp cao thì không thể da xanh nhợt như vậy, tôi cố gắng hỏi bác đã uống những thuốc gì và chặng bay từ Hoa Kỳ về Hàn Quốc bác đã ăn uống được gì chưa? Bác không thể trả lời câu nào, thật sự lo cho bác…
Con gái bác qua điện thoại cũng rất lo lắng: “Ba đừng làm con sợ !!!”.
Cả tôi và con gái bác cùng trao đổi, có thể do bác đã quá mệt khi bay mười mấy tiếng chuyến bay trước và khả năng do bác chưa ăn được gì, cộng thêm với uống thuốc trợ tim nên bị hạ đường huyết. Một vài hành khách tốt bụng đã đưa ngay cho tôi hai chiếc bánh ngọt, nửa chai nước ngọt. Không chần chừ, tôi hỗ trợ bác ăn chậm dãi từng miếng, uống thêm chút nước ngọt, rồi tìm thuốc ổn định huyết áp theo hướng dẫn của con gái bác.
Và thật may mắn, chỉ vài phút sau, tình hình sức khỏe của bác đã chuyển biến tích cực, da bớt xanh, bác có thể nói được vài từ. Cả tổ tiếp viên ai cũng thấy vui và mừng vì bác có thể tiếp tục hành trình về quê. Trước khi tiếp tục hành trình, tôi nhắn với con gái bác: “Tôi là tiếp viên trưởng trên chuyến bay và chúng tôi sẽ tiếp tục hỗ trợ bác bay về đến Việt Nam, chị yên tâm nhé !”.
Trên chuyến bay, cả tổ tiếp viên chúng tôi phân công nhau hỗ trợ thăm hỏi bác thường xuyên để bác thấy yên tâm và đặc biệt là bác không cảm thấy “đi một mình”. Bác đã khoẻ hơn rất nhiều khi hạ cánh tại Việt Nam. Chúng tôi, cả tổ tiếp viên ai cũng mừng và vui với bác.
Sau khi hoàn thành thủ tục nhập cảnh tại sân bay Vân Đồn, tôi đã gửi những hình ảnh khoẻ mạnh của bác tới cô con gái bác. Nỗi vui mừng của chị khiến chúng tôi “khoẻ lây” và quên đi cảm giác ngột ngạt trong bộ đồ bảo hộ dưới cái nắng 37 độ C ở sân bay Vân Đồn!
Bố mẹ tôi cũng tầm tuổi bác, tôi chợt nghĩ bác cũng như bố mẹ mình, và tôi cũng như người con gái của bác, lúc nào cũng hết lòng vì hành khách, vì người thân yêu!