Năm 2009, tôi chính thức trở thành Tiếp Viên Hàng Không của Hãng Hàng Không Quốc Gia. Điều đầu tiên mà tôi được dạy đó chính là "cúi chào". Không cần biết bạn có quen người đó hay không, không cần biết đó có phải là lãnhđạo hay khách hàng không, mà chỉ cần nhìn thấy bất cứ ai xuất hiện thì tất cả chúng tôi đều phải cúi chào với nụ cười rạng rỡ nhất.
Những ngày tháng học ở Trung tâm huấn luyện bay, chúng tôi có lẽ là may mắn nhất khi được rèn giũa bởi những bậc thầy trong ngành Hàng không. Hồi đó, tôi rất bất ngờ lẫn thắc mắc khi được dạy cả những điều như: vị trí ngồi trên xe ô tô khi đi chung xe với tổ lái, được góp ý về cách thức dùng bữa trên chuyến bay, được dạy cách ngồi trong buổi học 8 tiếng mà không bị nhàu áo sơ mi… Cho đến khi bay được 1 năm, tôi mới nhận rằng đó chính là những bài học "vô cùng quý giá".
Tất cả những điều tưởng chừng như đơn giản ấy lại chính là “chìa khoá” để khiến con người trở nên gần gũi với nhau hơn, khiến cho hình ảnh của bản thân được chỉn chu và đẹp đẽ.
Tôi đã thấy sự thân thiện, cởi mở của những anh phi công khi được chúng tôi tôn trọng nhường những hàng ghế phía trước.
Tôi đã thấy sự hạnh phúc của chú bảo vệ khi được chúng tôi cúi chào đầy lễ phép.
Tôi đã nhìn thấy niềm hân hoan của vị khách quốc tế khi đến làm việc tại trung tâm huấn luyện bay khi thấy sự chào đón chuyên nghiệp.
"Lời chào cao hơn mâm cỗ". Đó chính là lí do mà sau hơn chục năm đi bay, tôi vẫn luôn dành hết tâm huyết của mình cho mỗi lần cúi chào.
Người ta vẫn thường nói Tiếp Viên của hãng A đẹp hơn hãng B, đồng phục của hãng này đẹp hơn hãng khác… Điều đó không có nghĩa rằng, ngoại hình của tiếp viên phải trông giống như người mẫu. Nhưng bạn phải chỉn chu như khi một người mẫu bước trên sàn catwalk vậy.
Tôi vẫn thường nói với đồng nghiệp của mình rằng, bộ đồng phục của hãng nào cũng đẹp, nhưng nhiệm vụ của chúng ta là biến cho bộ đồng phục của VNA trở nên đẹp nhất. Hãy nghĩ về những lần được tán thưởng, trầm trồ khi đội hình của VNA xuất hiện tại các sân bay quốc tế. Hãy nghĩ về sự tự hào khi được khoác lên mình bộ quốc phục với những ý nghĩa nhân văn trên từng chi tiết để có thể hoàn thiện bản thân từng ngày.
Sự phát triển nóng của ngành hàng không những năm trước 2019 đã khiến cho ai cũng trở nên bận rộn hoặc mệt mỏi. Mọi người kiệm lời với nhau hơn, ít để ý những cách ứng xử mà đôi khi bị cho rằng "màu mè" hay đôi khi quên mất "nụ cười" với khách hàng.
Thế nhưng trong những ngày tháng khó khăn này, tôi lại thấy mọi thứ tốt đẹp nhất đang dần quay trở lại.
Ai cũng nhận ra công việc đôi khi làm mình phát ốm lại chính là thứ mà mình yêu thương hơn tất cả.
Ai cũng nói rằng: "Hạnh phúc chẳng phải ở đâu quá xa. Nó ở ngay trên chuyến bay, khi làm hành khách hài lòng, khi có những đồng nghiệp đáng yêu".
Mọi người tươi cười với nhau nhiều hơn, quan tâm, hỏi han, nhường nhịn và chăm sóc lẫn nhau trên các chuyến bay đặc biệt này. Để khi trở về nhà với gia đình có một câu chuyện để kể, có thêm niềm vui để sẻ chia.
Hôm nay, tôi được bay đi Hàn Quốc trên chuyến bay đón đồng bào nối chuyến từ Hoa Kỳ về. Vậy là bầu trời đã dần dần mở cửa trở lại. Sẽ sớm thôi, tôi sẽ lại được tung tăng ở những điểm đến mình yêu thích.
Chuyến bay đêm, chúng tôi thay nhau đi lại trong khoang khách, chỉ để tắt cho khách cái đèn đọc sách khi họ đã ngủ, để lại đôi giày trên lối đi mà có thể nó sẽ trôi tuột đi mất khi máy bay rung lắc, hay giúp họ khai tờ khai nhập cảnh một cách nhanh chóng.
Lâu rồi, chúng tôi mới lại "được" bận rộn như vậy.
Ngoảnh đi, ngoảnh lại, ngoài cửa sổ đã thấy bình minh lên.