Lần đầu tiên cầm trong tay chiếc thẻ tiếp viên hàng không, trái tim tôi đập loạn nhịp, ngập tràn niềm hạnh phúc lẫn lo âu. Trời hôm ấy xanh thẳm, như chiếc áo mơ ước mà tôi đang khoác lên mình, cùng những khát khao rực cháy. Đó là chuyến bay thực tập cuối cùng, nơi mà từng cơn gió trên cao đều như thách thức, nhưng cũng như ôm ấp giấc mơ bay bổng của tôi. Và cô Phạm Minh Hiền 4 – tiếp viên trưởng với bao năm trải nghiệm, người sẽ đánh giá năng lực của tôi, cũng là người tôi đặt cả lòng kính trọng. Hôm đó, trong lòng tôi là cả một bản giao hưởng của hi vọng, phấn khởi và nỗi sợ hãi mơ hồ.
Cô Phạm Minh Hiền 4 xuất hiện như một cơn gió dịu dàng nhưng vững chãi. Cô không cần phải nói quá nhiều để tạo ấn tượng, vì ánh mắt cô đã chứa đựng sự ân cần, những năm tháng tận tụy, và cả sức mạnh mà nghề nghiệp đã trui rèn. “Mỗi hành khách đều xứng đáng nhận được sự tôn trọng và chăm sóc tốt nhất,” cô nhấn mạnh, từng từ ngữ như được thắp sáng bằng lòng yêu nghề sâu đậm. Cô nhìn tôi, đôi mắt đầy kiên nhẫn, như đang lặng lẽ trao cho tôi một niềm tin mà tôi còn chưa kịp tin vào chính mình.
Khi máy bay chạm vào bầu trời, cô dẫn dắt tôi từng bước, cẩn thận và tỉ mỉ. Nhưng không chỉ có lý thuyết khô khan, cô còn chia sẻ những câu chuyện đời mà cô đã trải qua – những câu chuyện đầy hài hước, đôi khi cả những lần cô bị thử thách bởi nghịch cảnh, nhưng vẫn mạnh mẽ bước tiếp. Thấy tôi rụt rè, cô bật cười, ánh mắt lấp lánh, kể lại một thời cô còn là cô gái trẻ với vô số lo lắng. “Ngày trước, họ xếp theo thứ tự tên, cô bay đến chuyến thứ hai đã làm tiếp viên trưởng rồi, có ai là không sợ chứ? Sai thì mới học được cách đúng.” Câu nói ấy tựa như cơn gió mát lành xoa dịu tâm hồn tôi, vỗ về niềm lo sợ chưa nói thành lời.
Cô Hiền 4 là kiểu người để hành động lên tiếng. Khi chuẩn bị bữa ăn cho khách, cô tự tay kiểm tra từng khay thức ăn, ánh mắt chăm chút như chăm chút chính những đứa con tinh thần. Khi phục vụ xong, thay vì nghỉ ngơi, cô lại đi dạo khắp khoang, không để bất kỳ hành khách nào cảm thấy lạc lõng hay bị bỏ rơi. Sự tận tụy của cô hiện rõ trong từng cử chỉ, từng ánh mắt dịu dàng trao cho hành khách, từng nụ cười khích lệ dành cho tôi. Tôi hiểu rằng, làm tiếp viên không chỉ cần kỹ năng hoàn hảo, mà còn phải biết dành cả trái tim để kết nối.
Khoảnh khắc khiến tôi mãi không quên là khi có một hành khách cần hỗ trợ khẩn cấp. Cô Hiền bước tới, từng cử động nhanh nhẹn nhưng cũng nhẹ nhàng như cơn gió mùa thu, xoa dịu mọi căng thẳng. Cô an ủi họ, ánh mắt chan chứa sự đồng cảm và ân cần. Khi đó, tôi chợt hiểu, lòng trắc ẩn không cần những lời hoa mỹ; chỉ cần một cái chạm tay ấm áp, một ánh nhìn đầy quan tâm cũng đủ sưởi ấm những lo âu trong lòng người khác.
Suốt chuyến bay, cô Hiền 4 vẫn luôn giữ thái độ chuyên nghiệp mà không xa cách, thân thiện mà vẫn đầy uy nghiêm. Với hành khách, cô là người bạn đồng hành, người lắng nghe không biết mỏi mệt. Với tôi, cô là người thầy âm thầm chỉ bảo, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Cô đã làm tôi nhận ra rằng mối quan hệ giữa tiếp viên và hành khách không chỉ là phục vụ mà là một hành trình của sự sẻ chia, của những kết nối tinh tế mà ấm áp.
Sau chuyến bay, cô Hiền 4 không chỉ trao cho tôi kiến thức, mà còn để lại trong tôi một ngọn lửa đam mê không bao giờ tắt. Hình ảnh cô cần mẫn chăm sóc từng hành khách, trái tim đầy nhân ái, như một ngọn hải đăng soi sáng con đường tôi sẽ đi. Tôi hiểu rằng, từ khoảnh khắc đó, tôi đã được truyền cảm hứng sống mãnh liệt, để mỗi ngày làm việc đều là một ngày trao gửi yêu thương và niềm tự hào trong từng hơi thở.
Chuyến bay thực tập cuối ấy không chỉ là một bài học nghề nghiệp, mà còn là khởi đầu cho một hành trình của những giấc mơ. Cảm ơn cô Phạm Minh Hiền 4, vì đã dạy tôi yêu nghề không chỉ bằng lý trí, mà bằng cả trái tim. Và tôi biết, chính cô sẽ luôn là người thầy tuyệt vời nhất, là ngọn lửa sưởi ấm và soi sáng cho tôi trên bầu trời rộng lớn này.