Công việc của một tiếp viên hàng không không chỉ là phục vụ hành khách mà còn là cơ hội để gieo những hạt giống yêu thương. Mỗi chuyến bay, những tiếp viên Vietnam Airlines đều cố gắng mang đến cho hành khách những trải nghiệm tốt đẹp nhất.
Cùng lắng nghe câu chuyện về chuyến bay đặc biệt của anh Vĩnh Trung – Liên Đoàn tiếp viên 06 mang đến cho cuộc thi “Điểm chạm dịch vụ” để thêm yêu thương và trân quý những con người vẫn đang hàng ngày tận tâm phục vụ, “nâng niu” khách hàng.
“Hai, ba tháng trước chuyện bây giờ mới kể.
Khi đang đứng chờ xe từ sân bay về đoàn, có một em bé khoảng 16 – 17 tuổi chạy lại bảo mình bật airdrop lên đi, em bắn cho mình vài chiếc ảnh đẹp. Thật may mắn nếu em thấy những bức ảnh đó là đẹp… Và anh – một người chưa bao giờ post một hình ảnh nào mặc đồng phục lên mạng xã hội bỗng nhiên thấy nó cũng đẹp như những gì em nói. Những cái “đẹp” như thế, trên những chuyến bay của Vietnam Airlines thì rất nhiều!
Trên chuyến bay hôm đấy, có bác lớn tuổi lắm rồi, bác đi lại phải có người dìu đi hoặc dùng xe lăn. Thấy bác cứ nhìn trước ngó sau, mình chủ động đến hỏi bác:
– Cháu ơi, bây giờ được dùng nhà vệ sinh chưa cháu?
– Rồi ạ. Để cháu dìu bác nhé.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, bác nhất quyết muốn dùng toilet cuối máy bay khi bác ngồi ở hàng 14.
– Cháu đã xin tiếp viên trưởng để bác sử dụng nhà vệ sinh phía trên, hôm nay khoang trên cũng không có khách.
Nhưng bác nhất quyết không đồng ý. Chị tiếp viên trưởng cũng xuống tận nơi muốn hỗ trợ, có vẻ bác vẫn ngại, cũng có thể một phần chị và các bạn đồng nghiệp của mình là nữ. Mình chủ động đề nghị dìu bác xuống phía dưới. Đi cùng bác chỉ có cậu cháu trẻ măng có 10 mấy tuổi – cái tuổi chăm bản thân còn chưa xong nói gì đến chăm ông. Cu cậu cứ lẽo đẽo theo mình rồi đứng chờ bên ngoài nhà vệ sinh, mình thì vào bên trong hỗ trợ bác.
Vừa đưa bác về chỗ thì cậu nhóc khoe mình vài tấm ảnh chụp mình và ông. Cậu bé bảo:
– Nãy em chụp ông em với anh mấy kiểu đấy. Ông em dặn em là ông ước mơ có một tấm ảnh chụp cùng với mấy anh chị tiếp viên hàng không. Ông em 80 tuổi rồi mới được đi máy bay anh ạ. Đêm hôm trước ông háo hức cả đêm không ngủ.
Mình ngơ ngác một lúc mới đáp lời.
– Thế chút nữa anh mời bác chụp cùng tổ một kiểu ảnh nhé.
Cậu bé gật đầu nở toe một nụ cười, bác cũng cười theo. Khoảnh khắc này chẳng biết là ai đang tạo sự hài lòng cho ai nữa, nhưng lòng mình thì đang tan chảy. Hoá ra nụ cười thần kỳ đến vậy.
Ngẫm lại ngày nào mình cũng lên máy bay mới thấy nó không có gì đặc biệt, nhưng có những hành khách có lẽ cả đời họ chỉ đi máy bay có một lần. Cụ thể như mình đây thôi, đi “đu idol”, được nhìn idol có mấy giây mà hạnh phúc cả năm trời không hết.
Ấy thế một đứa chẳng bao giờ có ảnh đi làm, trong một ngày có tận 2 tấm ảnh thật đẹp. Mình mong rằng nhiều người cũng sẽ thấy nó đẹp. Bởi một tâm hồn cảm nhận được cái đẹp là tâm hồn đang thật sự sống, tràn đầy tình yêu và yêu thương người khác.
Khi mình biết yêu thương sẽ thật dễ dàng quan tâm, chăm sóc mọi người, nhất là những bạn đồng nghiệp của mình đang đồng hành cùng các hành khách trên hành trình “Vạn dặm nâng niu” của Vietnam Airlines.
Và khi bạn không chỉ khiến hành khách hài lòng, mà còn mang đến cho họ kỉ niệm tuyệt vời không thể nào quên, thì tất cả đều có cho mình những phút giây hạnh phúc. Cả một đời người, cố gắng nỗ lực bao nhiêu không phải cũng chỉ để có được những khoảnh khắc hạnh phúc như thế hay sao?