Khởi hành khi trời còn tờ mờ sáng, không nhìn rõ mặt mọi người. Trên xe chở đầy những món quà thân thương nhiều ý nghĩa, ai trong chúng tôi cũng có những cảm xúc khó tả. Sau gần 7 tiếng ngồi trên xe, cả đoàn chúng tôi đã dừng chân nghỉ tại Thành phố Sơn La, lúc này trời cũng đã xế chiều. Hành trình mới được một nửa chặng đường, ai ai trong đoàn chúng tôi cũng đã khá mỏi mệt vì đoạn đường nhiều khúc cua và đèo dốc, có đoạn nhiều sương mù không rõ mặt người đối diện. Chẳng ai bảo ai, sắp xếp lại tư trang tranh thủ nghỉ ngơi sớm chuẩn bị sức khỏe cho chặng đường đèo hơn 300 km từ Sơn La lên huyện Sông Mã vào sáng sớm ngày mai.
Huyện Sông Mã nằm ở phía Tây Nam của tỉnh Sơn La với tổng diện tích tự nhiên là 164.220 ha, dân số là 142.400 người, mật độ dân số đạt 81 người/km², gồm 6 dân tộc chiếm phần lớn là dân tộc Thái 64,4% còn lại là dân tộc H’Mông 16%, Kinh 13%, Xinh Mun 5,2%, Khơ Mú 0,94% và dân tộc Kháng 0,46%. Địa hình nơi đây khá phức tạp, bị chia cắt mạnh bởi các dãy núi cao chạy theo hướng Tây Bắc – Đông Nam xen kẽ với các thung lũng và hệ thống sông, suối. Hệ thống núi dọc biên giới Việt – Lào đại diện cho vùng cao của huyện, có độ cao từ 306 – 1819m so với mực nước biển.
Đoàn thiện nguyện lắng nghe chia sẻ của các thầy cô giáo Trường mầm non Hoa Lan. (Ảnh: CNMB).
Trong buổi trò chuyện ngắn với Cô hiệu trưởng Vũ Thị Phương, cô chia sẻ: “Hiện nhà trường có tất cả 37 cán bộ giáo viên. Mạng lưới trường lớp có tất cả 28 nhóm lớp với tổng số học sinh toàn trường là 767 cháu. Ở nơi đây điêu kiện cơ sơ vật chất còn nhiều khó khăn thiếu thốn, với 28 phòng học trong đó 18 phòng học cấp 4 và 10 phòng học dựng tạm, thiếu thốn bàn ghế, tủ tường, trang thiết bị dạy học chưa đáp ứng đủ yêu cầu giáo dục. Do địa hình địa lý các điểm trường vùng cao nên vấn đề nguồn nước sinh hoạt đảm bảo an toàn cho trẻ còn nhiều hạn chế. Mặt khác, do trình độ dân trí nơi đây còn thấp, bất đồng về ngôn ngữ địa phương, nhận thức của người dân và các bậc phụ huynh trên địa bàn xã còn nhiêu khó khăn chưa nhận thức đúng về giáo dục, khó khăn hơn nữa là công tác tham mưu phối hợp giữa gia đình và nhà trường chưa dược quan tâm chú trọng”.
Cô Vũ Thị Phương – Trường mầm non Hoa Lan. (Ảnh: CNMB).
Chia sẻ với khó khăn của trường cũng như khó khăn với cô trò, tiếp nối nghĩa cử thiện nguyện cao đẹp của CNMB, Phòng Kế toán đã trao tận tay tới Cô hiệu trưởng 10 chiếc quạt, 5 thùng chứa nước, 1 máy lọc nước và 32 thùng rác. Sau lễ trao tặng quà chúng tôi đã có buổi trò chuyện để được gần gũi hơn với các học sinh, kể cho các em nghe câu chuyện về những chiếc máy bay của chúng tôi, câu chuyện về những miền tươi đẹp mà những chiếc tàu bay của chúng tôi đi qua để biết đâu đó sau này chính các em lại là đồng nghiệp của chúng tôi trong ngôi nhà chung VNA.
Được tự tay trao cho các em túi kẹo, chiếc bánh mà chúng tôi đã chuẩn bị từ nhà qua một buổi liên hoan nhỏ thôi nhưng nồng ấm tình cảm và rộn ràng tiếng nói cười của lũ trẻ. Chỉ bấy nhiêu thôi mà bao nhiêu mệt mỏi sau khi vượt một quãng đường dài của chúng tôi đã tan biến hết.
Những món quà nhỏ được trao tận tay các em học sinh. (Ảnh: CNMB).
Những nụ cười rạng rỡ mang đến ấm áp và hạnh phúc. (Ảnh: CNMB).
Đây thực sự là một chuyến đi tràn ngập niềm vui và hạnh phúc khi chúng tôi cùng được trải nghiệm và được hòa mình vào trong không khí ấm cúng này. Bởi, một khi niềm vui lan tỏa, trong phút chốc chúng tôi được tạm quên đi tuổi tác để hết mình vì trẻ thơ, trong phút chốc chúng tôi có thể tạm gạt đi những nỗi lo âu, phiền muộn của cuộc sống và cả những áp lực trong công việc. Những giây phút ấy thật ngắn ngủi nhưng đối với chúng tôi, những người mang “tình yêu VNA” đến với các em nhỏ miền xa, thì đây lại là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, thật hạnh phúc và ấm áp biết nhường nào.
Những giây phút ấy thật ngắn ngủi nhưng lại là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất. (Ảnh: CNMB).
Có một câu nói như thế này: “Nơi lạnh nhất không phải là Bắc cực, mà là nơi thiếu vắng tình người”. Suy ngẫm về câu nói đó, chúng ta cũng có thể hiểu được sức mạnh về tình thương giữa con người với con người là một món quà vô giá, một nghĩa cử thật cao đẹp và là ngọn lửa sưởi ấm biết bao mảnh đời thiếu thốn, bất hạnh. Vì tình thương giữa con người với con người, không hẳn phải là những thứ to tát, lớn lao mà chỉ cần là những điều nhỏ nhất, biết đâu chính những điều nhỏ bé đó lại có thể xoa dịu đi một chút đau đớn của bệnh tật, một chút đau đớn về tinh thần, của sự khó khăn trong cuộc sống hằng ngày mà những người kém may mắn ấy đang phải gánh chịu.