Hồi tối khi đang ăn cơm, bố chợt quay sang hỏi: “Tết năm nay chắc ở nhà hả con?”
Vâng nhỉ, Tết đến nơi rồi!
Nhớ mùa Tết đầu tiên xa nhà, là chuyến bay đi London cất cánh đêm 28 Tết. Nhà neo người, mình và bố phải lên tinh thần trước cả nửa tháng. Nào là phải dọn nhà, chuẩn bị ra sao, mua sắm thế nào, cẩn thận nhờ đứa em mua giúp lọ hoa vì không tin tưởng giao việc này cho bố… Để rồi tối 30 gọi điện về nhà, cảm giác thật nao lòng!
Thế mà hôm sau lại hớn hở ngay để lên phố, ngắm Big Ben, rồi tối cả tổ được một anh bạn đưa tới Đại sứ quán, cùng ăn Tết với cộng đồng người Việt mình bên đó. Về tới Hà Nội, sáng mùng 3, vẫn kịp làm cơm thắp hương, vẫn đi chúc Tết họ hàng, đi lễ… chẳng bỏ sót việc gì.
Mùa Tết đáng nhớ thứ hai là ở Pháp. Trước đó cả tổ đã liên lạc với nhau, phân công đầy đủ ai mang theo món gì, bảo quản ra sao. Cảm giác mọi người đều là thành viên trong một gia đình lớn, chuẩn bị về quê ăn Tết vậy.
Đêm giao thừa tại phòng sinh hoạt cho tổ bay, cái bánh chưng, khoanh giò, cành đào, mai hơi tàn sau chặng bay hơn chục tiếng đồng hồ… Vậy nhưng không gian sao đẹp đẽ, món ăn sao ngon lành đến thế! Các chị còn hẹn nhau mang áo dài đi để diện, làm các anh em, rồi cả mấy đứa trẻ như mình cũng phải trầm trồ tấm tắc!
Nhưng vui nhất chắc là lúc cả tổ cùng các anh Đại diện hãng bên đó chúc Tết, cụng ly và tất nhiên, nhận lì xì bằng ngoại tệ là phần không thể thiếu!
Tổ bay đón Tết cùng các anh Đại diện hãng tại nước ngoài (Ảnh: NVCC)
Cơ quan cũng rất tạo điều kiện, nếu năm trước đã bay qua giao thừa, thì năm sau sẽ chỉ bay ngắn về ngay trong ngày. Cứ cách một như vậy nên không phải năm nào cũng đi xa. Cái cảm giác đêm giao thừa được ở nhà vẫn luôn ấm áp và yên tâm.
Nhìn lại chặng đường 7 năm qua, Tết hình như chẳng lần nào giống lần nào, có chăng chỉ là tâm lý sẵn sàng xa nhà thôi.
Tết có chăng chỉ là tâm lý sẵn sàng xa nhà (Ảnh: NVCC)
Vậy mà vì Covid-19, cái Tết sắp tới sẽ rất khác!
Chúng mình sẽ không phải mong ngóng lịch bay xem tết có phải đi bay đâu xa không, năm nay đón giao thừa ở đâu. Mỗi thành viên sẽ có nhiều thời gian hơn cùng gia đình nhưng cũng sẽ rất nhớ cảm giác quây quần đón Tết ở trời Tây. Chẳng còn được tự mình đi Âu đi Á mua đồ chuẩn bị Tết về cho nhà; việc chi tiêu cũng trở nên eo hẹp… Năm vừa qua có lẽ là khoảng thời gian thật không đáng nhớ nhưng chắc chắn sẽ chẳng thể nào quên được.
Nhưng mình tin, mọi việc sẽ ổn vì tất cả đều đang rất cố gắng, từ từng thay đổi để đảm bảo công tác phòng dịch nhưng vẫn đem đến những trải nghiệm tốt hơn trên từng chuyến bay để hành khách có thể cảm nhận được nụ cười chỉ qua ánh mắt.
Rồi nhà ga quốc tế sẽ lại nhộn nhịp; mình sẽ lại được tận hưởng thú vui “ngắm khách”. Đó là những gương mặt hồ hởi, là hình ảnh tay xách nách mang của những người con xa xứ cả năm, thậm chí lâu hơn nữa, mới được về quê nhà; là ánh mắt háo hức của những bạn nhỏ chỉ ê a được vài ba từ tiếng Việt; là nét rạng rỡ của những bác lớn tuổi được về thăm anh em bạn bè… Mỗi người một chút một chút như thế, cũng đủ làm không khí Tết thêm rộn ràng hơn…