Rất nhiều đường bay đóng cửa, hàng trăm máy bay nằm trên sân đỗ, thậm chí phải tận dụng mọi vị trí để sắp xếp máy bay . Đội ngũ tiếp viên cũng vì vậy mà luân phiên tạm ngừng việc trước tình hình khó khăn chung của cả tổng công ty.
Trước đây, 1 tháng đối với những tiếp viên hàng không gói gọn trong “tờ lịch bay”. Chỉ cần 1 chuyến bay đi Anh, kèm theo đó là Tokyo hay Seoul, điểm xuyết vài chuyến Hà Nội- Sài Gòn là đã trôi vèo qua 1 tháng. Chúng tôi vẫn luôn nói với nhau rằng ước gì một ngày có tới … 48 tiếng để có thêm thời gian cho gia đình, cho bản thân. Còn bây giờ, chúng tôi có tới tận 30 ngày nghỉ ngơi để “tĩnh dưỡng”.
Những ngày nghỉ vì dịch bệnh, chúng tôi tự thưởng cho bản thân thêm nhiều giờ ngủ nướng quí giá, nấu cho gia đình những bữa cơm ấm cúng và đọc cho nhau nghe các câu chuyện đầy ý nghĩa. Ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba… trôi qua rất êm đềm. Nhưng rồi tới ngày thứ bảy, thứ 8 , tâm trí của tôi cứ “mong nhớ” đến những chuyến bay. Đồng nghiệp của tôi có những người nằm mơ được gọi đi bay, hay thi thoảng giật mình tỉnh giấc vì sợ trễ giờ bay… tất cả những câu chuyện được post lên facebook đều khiến tôi cười sảng khoái, nhưng hai mắt nhoè đi lúc nào không hay.
Tôi lại ngước lên bầu trời, nơi mà chúng tôi vẫn gọi là “khu văn phòng triệu đô” thân quen. Tôi nhớ về những chuyện vui, những chuyện buồn, những khó khăn, những hạnh phúc. Hoá ra con người chỉ vui khi được sống hạnh phúc. Và Hạnh phúc là gì? Là khi được làm những gì mình yêu, mình thích. Tự nhiên tôi nhớ đến câu thơ :
” Đủ nắng hoa sẽ nở
Đủ gió… mây sẽ lại bay “
Cứ coi như đây là khoảng thời gian cho máy bay nằm nghỉ một chút, cứ coi như đây là khoảng thời gian nghỉ ngơi để khi quay trở lại bầu trời sẽ mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, nhiệt huyết hơn. Và tới khi mọi thứ “đủ đầy”, tôi sẽ lại “cất cánh”.
Ngày hôm nay, cũng là vừa tròn 1 tháng tạm ngừng việc, tôi được lệnh “quay lại bầu trời” trong một chuyến bay vô cùng đặc biệt. Hạnh phúc, tự hào, hồi hộp và lo lắng, các cảm xúc cứ thế đan xen khiến cho hai mắt không thể nhắm lại.
Nó giống như chuyến bay đầu tiên khi sợ bị Tiếp Viên Trưởng kiểm tra an toàn bay, giống như sự mong ngóng cho lần đầu được bay đi quốc tế, và giống như cảm xúc khi gửi món quà đầu tiên mua ở nước ngoài về cho gia đình.
“Sau cơn mưa trời lại sáng” , bầu trời đã có nắng gay gắt phá tan đi sự ảm đạm, vắng vẻ, lạnh lẽo. Chúng tôi đã có thể đi làm trở lại. Bộ đồng phục thường ngày sẽ có thêm kính bảo hộ, khẩu trang và găng tay để đảm bảo an toàn tránh lây nhiễm dịch bệnh.
Vietnam Airlines không chỉ là một hãng hàng không thương mại, mà chúng tôi còn tự hào mang trên mình hai chữ “Quốc Gia”… tức là dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, thời khắc nào, chúng tôi cũng sẵn sàng có mặt và đồng hành cùng hành khách.
“Đủ tin , tình yêu sẽ nở
Đủ thương, hạnh phúc sẽ đong đầy”
Những gì xuất phát từ trái tim sẽ đến được với trái tim. Đó là cách mà chúng tôi – những người Tiếp viên hàng không của hãng Hàng Không Quốc Gia Việt Nam luôn mong muốn được làm cho hành khách của mình.