Chúng tôi vừa trở về từ mảnh đất của những nụ cười – The city of smiles “Bacolod”. Nơi ấy, chúng tôi đã có những khoảnh khắc vô cùng đẹp của tình đoàn kết, của tinh thần dân tộc, của lòng tin vào thế hệ trẻ, và cao hơn cả, chúng tôi đã thành công trong việc đem theo những nụ cười Việt ,để đóng góp thêm cho thành phố tươi đẹp này.
Bacolod nghèo, một chút lạc hậu giống Việt Nam thời bao cấp nhưng lại vô cùng bình yên.
Cuộc sống của người dân ở đây chầm chậm, có lẽ chính vì thế mà thời gian làm thủ tục nhập cảnh cho đoàn Việt Nam không được nhanh cho chuyến bay đầu tiên thì phải.
Để vào được chỗ ngồi xem đá bóng trong Sân Vận Động là vô cùng vất vả.
Thành viên tổ bay phải vòng đi vòng lại để đổi từ vé online sang vé giấy, rồi việc họ chia lẻ cổ động viên Việt Nam ra các khu khác nhau dẫn đến chúng tôi cứ đi vòng vòng hết bìa rừng này tới bìa rừng khác để tìm chỗ cho mình. Mất 1 tiếng rưỡi để chúng tôi vào được chỗ, cũng là lúc Quốc ca của Việt Nam vang lên.
Để vào được chỗ ngồi xem đá bóng trong Sân Vận Động là vô cùng vất vả.
Chúng tôi hát với sự tự hào, phấn khởi đang căng tràn lồng ngực. Khán đài A có một tốp cổ động Viên Việt Nam, khán đài B có một tốp, khán đài C có chừng trăm người… ấy thế mà sự hào hùng vẫn vang khắp cả không gian. Chúng tôi quay sang nhìn nhau, chẳng ai bảo ai rồi cùng hô vang hai tiếng Việt Nam khi kết thúc Quốc ca.
Điều khiến tôi tự hào lắm lắm là khoảnh khắc tất cả cổ động viên Việt Nam cùng đứng nghiêm túc, thể hiện sự tôn trọng khi Quốc ca Philippines cất lên. Hàng nghìn con mắt của cổ động viên nươc họ đều nhìn chúng ta bằng con mắt thiện cảm. Các cầu thủ của chúng ta đã tuyệt vời rồi – và cổ động viên cũng sẽ làm điều tương tự.
Các cầu thủ đã không khiến chúng ta thất vọng.
Mọi người hò hét đến khản cả tiếng, cùng ôm nhau nhảy đến khi hai chân cứng đờ. Hơn 90’ của sự sung sướng trôi qua nhanh như cái chớp mắt. Tôi lại xúc động khi các em tiến về phía khán đài cúi đầu cảm ơn người hâm mộ. Đã dặn lòng sẽ chụp lại khoảnh khắc đó làm kỷ niệm, nhưng rồi tôi chi biết cúi đầu lại, vỗ tay cho đến khi các em đi khuất.
Đến lúc chờ xe đón về lại khách sạn, chúng tôi được rất nhiều các cổ động viên đội bạn tới chúc mừng và xin chụp ảnh cùng. Họ đập tay, họ tươi cười và nói “chúc mừng Việt Nam”… Có lẽ, chúng tôi vừa học thêm được một bài học mới trong cuộc sống.
Chúng tôi được rất nhiều các cổ động viên đội bạn tới chúc mừng.
… Chúng tôi vừa học thêm được một bài học mới trong cuộc sống.
Các cầu thủ và ban huấn luyện đã về Việt Nam trên chuyến bay VN9662. Chúng tôi được gặp lại họ, những người hùng của bóng đá Việt Nam. Các cổ động viên cuồng nhiệt tối qua lại quay trở về công việc của mình. Vì ở Sân bay Bacolod không có nhân viên vệ sinh, không có máy hút bụi, không có cung ứng suất ăn… như mong muốn của VNA dành cho đội tuyển bóng đá Quốc gia và đoàn cổ động viên nên mọi thứ đều được VNA chuẩn bị sẵn sàng từ Nội Bài.
Khi những hành khách cuối cùng xuống máy bay, tổ tiếp viên cùng đeo găng tay vào dọn rác. Lúc ấy, không còn vị trí tiếp viên trưởng, tiếp viên hạng C , hang Y hay nhân viên kỹ thuật… tất cả cùng động viên nhau dọn máy bay thật sạch, cả khoang khách chỉ còn hình ảnh những mái đầu nhấp nhô, những tiếng đập bụi ghế nhè nhẹ …
Cả tổ tiếp viên chỉ thở phào nhẹ nhõm khi máy đo nhiệt độ suất ăn báo rằng hộp bảo quản đang ở nhiệt độ -5 độ C. Chúng tôi nâng niu từng suất ăn, kiểm tra từng vỏ hộp, từng chiếc bánh tráng miệng… chỉ mong sao không xảy ra bất cứ một sai xót dù là nhỏ nhất.
Cả tổ tiếp viên chỉ thở phào nhẹ nhõm khi máy đo nhiệt độ suất ăn báo rằng hộp bảo quản đang ở nhiệt độ -5 độ C.
Cuối cùng, chúng tôi đã không phụ công sức chuẩn bị chu đáo của các anh, các chị chuẩn bị phía sau hậu trường bộ phận mặt đất của VNA. Chúng tôi đã mời được những vị khách đặc biệt món ăn thơm ngon, đậm vị quê hương… Chúng tôi lại thấy sự hài lòng nở trên môi của họ sau những trận chiến vô cùng khó nhọc.
Chúng tôi nâng niu từng suất ăn, kiểm tra từng vỏ hộp, từng chiếc bánh tráng miệng…
Có một cô khách đã hỏi tôi lúc đi phục vụ rằng “các cháu không mệt hay sao mà bạn nào nhìn cũng tươi như hoa thế?”. Tôi cười và nói với cô rằng “chúng cháu ai cũng mệt một chút ạ, nhưng cô thấy đấy, cả khoang khách ai cũng đang cười cả, chúng cháu chỉ mong giữ nụ cười của mọi người cho đến khi máy bay đáp thôi Cô ạ”… Cô vỗ vai tôi bộp một cái, nói với vẻ mặt tâm đắc “ VNA phải cho tổ chức những chuyến bay thế này mới được cháu ạ”…
Hạnh phúc chỉ là như vậy thôi.
Là khi được chọn đi một chuyến bay vô cùng đặc biệt.
Là khi được thấy lòng tự hào dân tộc lan toả xung quanh.
Là khi được hành khách đồng cảm và chia sẻ.
Là khi, tuổi thanh xuân có thêm một câu chuyện để nhớ về…
Bacolod – Ha Noi 3/12/2018.