Khi nhận tin nhắn được thực hiện chuyến bay đầu tiên sau “kỳ nghỉ Tết bất đắc dĩ “ cảm xúc của mình 1 phần như hồi mới quay lại bay sau đợt nghỉ dài sinh hai bé, một phần rất khác như kiểu choàng tỉnh, hoàn hồn sau một cơn ác mộng… Cảm giác vừa hồi hộp, vừa vui mừng, vừa mong chờ được gặp lại bạn bè đồng nghiệp, vừa mong muốn được làm việc, được cất cánh đầy tự hào cùng ngôi nhà thứ 2!!!

Hồi hộp, vui mừng, mong chờ là những cảm xúc của nhiều tiếp viên khi được đi bay trở lại sau “kỳ nghỉ Tết bất đắc dĩ” (Ảnh: NVCC).
Chuyến bay cất cánh lúc 11h trưa nhưng tối hôm trước mình đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, đi ra đi vào kiểm tra đi kiểm tra lại như sợ quên một thứ gì đó; rồi lại tính toán giờ có mặt đến cả chục lần sợ đến trễ như những giấc mơ trong kỳ nghỉ!

Gần 2 tháng ở nhà, có khoảng 4-5 đêm mình trằn trọc không thể ngủ được mặc dù mình là một người rất rất dễ ngủ, nhìn lại những đêm đó mới thấy nghề nghiệp đã ngấm sâu vào tiềm thức mình và tiềm thức tự ấn định đó là 4-5 đêm mình vẫn thực hiện những chuyến bay đường trung, đường dài như một quán tính ngay cả khi không làm việc!
Chung cư mình ở có hướng nhìn thẳng ra đường băng, từ ngày chuyển sang đây khoảng hơn 1 năm, mỗi sáng không đi làm hoặc đi làm trễ mình đều ra đó để nhìn máy bay cất hạ cánh như một thói quen đem đến nguồn năng lượng tích cực cho cả ngày. Mùa dịch ở nhà mình vẫn duy trì thói quen đó, vẫn nhìn về hướng đường băng với niềm hi vọng cháy bỏng lại được thấy máy bay cất hạ cánh liên tục mỗi ngày!!!

Đợi chờ… “Ngày đó cũng đã đến!!!”, máy bay lại cất cánh và mình lại được ngắm nhìn những chú chim sắt nối đuôi nhau chờ lệnh rồi vươn cao đôi cánh từ cửa sổ hành lang và hơn nữa chính mình lại được tung cánh nối tiếp hành trình khao khát ước mơ bay.
Tuy phải đeo khẩu trang nhưng từ sáng sớm mình vẫn trang điểm thật kỹ, búi tóc thật gọn gàng, chọn bộ áo dài vừa vặn nhất, cảm thấy mình thật tươi mới với nụ cười rạng rỡ, mình kéo vali lên đoàn và không quên dặn con “11 giờ con nhớ ra cửa sổ xem máy bay mẹ cất cánh nhé !!!”
Buổi họp briefing đầu tiên tíu tít những chuyện vui, thành viên tổ bay 90% áo vàng, toàn… đồng trang phải lứa như thời cách đây mười mấy năm về trước… Bước lên đến máy bay, một cảm giác thân quen “như chưa hề có cuộc chia ly”; có thêm chăng là một cảm xúc “yêu hơn nghề mình chọn”…; bài phát thanh dường như hay hơn, diễn cảm hơn, thăng hoa hơn vì xen lẫn nhiệm vụ là những lâng lâng hạnh phúc!!!!
Bước lên đến máy bay, một cảm giác thân quen “như chưa hề có cuộc chia ly” (Ảnh: NVCC).
Tít…tít….
“Mẹ ơi con đã thấy máy bay mẹ cất cánh buổi sáng, đẹp lắm, con xem Rada 24, mẹ đã hạ cánh an toàn từ lúc nãy, sớm hơn nhiều giờ dự định, mẹ có mệt không!? Bố và tụi con đang đợi mẹ ở Đoàn …”
Hôm ấy – ngày mình trở lại – bầu trời trong veo, nắng vàng rực rỡ, gió như hò reo nâng đôi cánh – bay giữa những nụ cười…
Như một thói quen thường nhật đầu ngày
Hướng ánh mắt phía sân bay từ cửa sổ
Nở nụ cười chào những “chú chim xanh”
Xếp ngay ngắn theo hàng thẳng lối
Nối đuôi nhau chở hạnh phúc- đoàn viên
Hành trình mới bắt đầu sau huấn lệnh
Đường băng cười nâng đôi cánh lên cao…
Chú chim sắt vươn mình trong buổi sớm
Góp sắc xanh cho thêm biếc bầu trời
Kéo rèm mây cho ánh trăng đi ngủ
Giấu đèn sao sau tia sáng ban mai
Một ngày mới nắng hồng lên rực rỡ
Kết hào quang rạng rỡ – Đoá Sen Vàng….
Chúc may mắn, niềm vui, bình an nhé !
Vẫy đàn chim tung cánh giữa tự hào!!!
VN1264/1265 28/04/2020









