Những tuần vừa qua dịch bệnh Covid-19 diễn biến ngày càng phức tạp. Nói đến Covid-19, là một nhân viên PVHK – VIAGS DAD như tôi và hàng ngàn anh chị em nhân viên VIAGS khắp 3 miền đều cố gắng dành hàng giờ mỗi ngày để cập nhật thông tin về dịch bệnh.
Thêm bao nhiêu người nhiễm bệnh là bấy nhiêu nỗi sợ hãi trong tư tưởng chúng tôi. Và đối với một người mẹ đang mang thai đứa con đầu lòng như tôi thì nỗi sợ ấy càng nhân lên gấp nhiều lần. Có hôm tôi gặp những khách bịt kín mít từ đầu đến chân bằng áo bảo hộ, kính râm, có khi tôi lại gặp những hành khách ho hay những khách có dấu hiệu mệt mỏi, hoặc gặp khách có hộ chiếu Trung Quốc, Hàn Quốc. Tôi thực sự rất sợ nhưng bản thân không cho phép tôi được tỏ ra lo lắng trước mặt khách hàng.
Vừa cúi chào tạm biệt khách xong khi ngước mặt lên tôi liền nghĩ ngay đến việc sẽ ra sao nếu một trong số chúng tôi bị nhiễm bệnh.
Có lần tôi gọi cho mẹ: “Mẹ ơi! Con muốn về nhà”. Mẹ tôi liền nói ngay “Ừ về đi con. Về đây ba mẹ nuôi”. Tôi chợt lặng đi.
Tôi nhớ nhiều năm trước đây khi tôi còn nhỏ lúc đó có đại dịch SARS và H1N1 rất nguy hiểm nhưng đối với một đứa trẻ của thị trấn miền núi như tôi thì 2 từ đại dịch nghe cũng xa vời. Tôi chỉ nghĩ là nhà tôi không ăn gà là ổn. Mọi thứ diễn ra bình thường hoặc do tôi còn quá nhỏ để nhận thức nên không có chút nào khác thường nhưng giờ đây thì lại khác.
Tôi không còn là đứa nhỏ được ba mẹ che chở nữa. Tôi đang làm việc cho VIAGS – Công ty mang sứ mệnh đưa những hành khách đến nơi họ cần đến một cách an toàn. Chúng tôi cần đảm bảo an toàn cho họ và được công ty hướng dẫn cách bảo vệ an toàn cho chính mình.
Ngày qua ngày tôi học được sự can đảm đối mặt từ ngôi nhà chung VIAGS để hoàn thành tốt nhiệm vụ. Chỉ có phòng tránh chứ làm sao chúng tôi có thể trốn tránh. Trách nhiệm với công việc luôn cao hơn cả sự sợ hãi.
Cách đây không lâu khi Hàn Quốc bị coi như là ổ dịch thứ 2 trên thế giới thì đồng nghiệp của tôi có nhiệm vụ đón chuyến tàu KE xuống và đẩy xe lăn. Tôi bắt gặp anh đi lấy thêm khẩu trang và một số vật dụng cần thiết. Anh nói với tôi rằng, anh sợ quá. Nhưng tối đó tôi thấy anh và các đồng nghiệp còn lại vẫn ra đón khách trong tư thế rất sẵn sàng phục vụ không một chút sợ hãi. Tự nhiên nước mắt tôi lăn dài.
Tôi cảm thấy vô cùng tự hào về những người đồng nghiệp thân thương luôn coi việc hoàn thành công việc là hàng đầu. Tự hào khi tôi cũng là một phần trong số họ. Nói đến sợ chắc chắn rằng ai cũng sợ, và lúc tôi viết bài viết này không có nghĩa là tôi đã hết sợ rồi.
Nhưng việc chúng tôi được quan tâm hàng ngày, được phát khẩu trang, bao tay và nước rửa tay cũng như việc cán bộ chi nhánh, trung tâm và cấp đội luôn đồng hành cùng chúng tôi trong những dịp quan trọng như đón những chuyến bay khách từ những điểm nóng bùng phát dịch bệnh trở về hay làm thủ tục cho họ quay trở về nước khiến chúng tôi mạnh mẽ hơn.
Chị Phương Thảo tự hào về những người đồng nghiệp thân thương luôn coi việc hoàn thành công việc là hàng đầu. (Ảnh: VIAGS).
Cả VIAGS nói riêng và VNA nói chung đang đồng lòng – vững tâm, cùng chung tay để vượt qua thử thách, hỗ trợ nhau để hoàn thành tốt công việc và phòng tránh tốt dịch bệnh. Hi vọng rằng sẽ sớm thôi, những nhân viên áo dài xanh chúng tôi lại được cười nói thân thiện với khách hàng mà không phải thông qua lớp khẩu trang nữa.
Covid-19, chúng tôi tự tin và mạnh mẽ đối mặt vì đơn giản chúng tôi là một phần của VNA. Và VNA đã đang và sẽ mãi che chở cho chúng tôi.
Phương Thảo VIAGS