[27/7] Vượt qua nỗi đau để trưởng thành

Nhân kỷ niệm 73 năm ngày Thương binh liệt sỹ (27/7/1947- 27/7/2020), Spirit gửi đến anh chị em VNA những dòng chia sẻ “Vượt qua nỗi đau để trưởng thành” của chị Nguyễn Thị Lan, Vợ liệt sỹ Nguyễn Quang Vinh – Thiếu tá – Phi công Trung đoàn 917 – Sư đoàn 370 KQ, Quân chủng PKKQ.

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

alt text
Chị Lan hiện đang làm việc tại Phòng Hành chính Nhân sự, công ty TNHH MTV Suất ăn HKVN (VACS) (Ảnh: NVCC).

Phi công Nguyễn Quang Vinh – chồng chị Lan hy sinh ngày 22/11/1992 trong khi làm nhiệm vụ bay cứu nạn máy bay Yak40 tại thung lũng Ô Kha năm 1992.

Chị Lan hiện đang làm việc tại Phòng Hành chính Nhân sự, công ty TNHH MTV Suất ăn HKVN (VACS).

Khi nghe tin máy bay của chồng lâm nạn, tôi như người rớt từ trên đỉnh núi xuống vực sâu. Cảm giác hoảng loạn, chới với… Tôi bắt đầu đi tìm những thông tin để chứng minh điều ngược lại rằng chồng tôi sẽ không chết, chồng tôi sẽ trở về…

Suốt cả tháng trời tôi đi đến hết thầy cúng này đến thầy cúng khác để nghe và tin vào những điều huyễn hoặc mà khi đó tôi cho là đúng, là phải như thế. Tôi vào chùa cầu nguyện cho dù trước đó tôi chưa từng đến những nơi như vậy…

alt text
Thung lũng Ô Kha từ trước đến nay được nhiều người đánh giá là nơi có địa hình hiểm trở. Nằm giữa hai đỉnh núi Ma Hang và núi Chè ở phía Bắc, Ô Kha là một cánh rừng già bạt ngàn nằm lọt thỏm giữa hai dãy núi cao (Ảnh: Internet).

Một tháng ấy trôi qua với tôi còn dài hơn cả thế kỷ. Tâm trạng rối bời, ngổn ngang. Ban ngày tôi lê lết đi tìm thầy cúng để hỏi tin chồng, ban đêm thổn thức gọi tên anh. Ăn uống qua loa, lay lắt cho qua ngày, có lúc tôi quên cả việc mình đang mang đứa con trong bụng…

Rồi điều gì đến cũng đến. Ngày 22/12/1992, tin chồng tôi hy sinh như sét đánh ngang tai. Tôi thực sự ngã gục!

Đã quen rồi với cuộc sống được cưng chiều, được chăm sóc và không phải lo toan bất cứ điều gì, giờ chới với giữa dòng đời xuôi ngược, tôi hụt hẫng và choáng váng.

Ngay lúc nhận tin tôi không thể khóc được nữa, đầu óc tôi trống rỗng. Tôi như người mất trí. Cho đến đêm về, nỗi đau ấy bắt đầu ngấm dần vào từng thớ thịt, từng chân tơ kẻ tóc của tôi, nó nghiền nát trái tim tôi.

Hồi ức về những ngày, những phút giây hạnh phúc ít ỏi bên người chồng thân yêu cứ hiện về, hiện về. 2 năm 2 tháng 22 ngày, hạnh phúc sao mà quá ngắn ngủi với một đời người? Tôi đã mất anh thật rồi. Tôi biết sống thế nào? sinh con và nuôi dạy con ra sao? rồi phải giải quyết các vấn đề về nhà cửa, nợ nần thế nào đây (chúng tôi mới được cấp đất và đang làm nhà)? Tôi hoảng loạn quá! Sao anh lại bỏ tôi đi giữa lúc này?.

Rồi con gái của chúng tôi cũng ra đời, bé bị suy dinh dưỡng do trong thời gian mang thai vì tôi đã gặp một biến cố quá lớn nên bé cũng bị ảnh hưởng. Tôi thương con bé quá, nó khá yếu ớt và khó nuôi.

alt text
Tôi quyết định gạt những dòng nước mắt yếu đuối để hoạch định kế hoạch cho cuộc sống mới của 2 mẹ con (Ảnh: NVCC).

Suốt 2 năm liền hầu như đêm nào nước mắt của tôi cũng ướt gối, tôi nghĩ mình ở này tuổi vẫn còn có Ba, còn con tôi thì không được 1 lần gặp Ba? Nghĩ đến đó thôi là nước mắt tôi cứ tuôn rơi không ngừng… Nhưng “Khóc hoài vậy sao mi? Thương con rồi cứ nằm ôm con mà khóc thôi sao? Phải làm gì chứ… làm điều gì đó cho con cũng là đền đáp ân tình đã nợ chồng…”.

Tôi quyết định gạt những dòng nước mắt yếu đuối để hoạch định kế hoạch cho cuộc sống mới của 2 mẹ con.

Điều trước tiên tôi bế con đến trước bàn thờ chồng và nói với anh rằng, “Em sẽ ở vậy và nuôi con khôn lớn thành người, anh hãy yên tâm…”. Việc tiếp theo, tôi vạch kế hoạch nuôi con như thế nào, song song với việc tôi quyết định đi học đại học tại chức với suy nghĩ, “Mình phải học để có  kiến thức dạy con, phải học để có kiến thức mà giải quyết các vấn đề trong  cuộc sống, rồi sau sau đó nếu có điều kiện sẽ thay đổi  công việc để có thu nhập tốt hơn mà lo cho con”. Lúc này trong tâm trí tôi, tất cả giành cho con, vì con là tài sản vô giá mà chồng tôi để lại cho tôi, lo cho con tức là  thể hiện tình yêu dành cho chồng.

Con gái bé bỏng yếu ớt của chúng tôi đau ốm triền miên, có thời gian hầu như tuần nào cũng phải đi gặp bác sỹ. Có những lúc nửa đêm 2 mẹ con khăn gói vào bệnh viện, những lúc ấy tôi lo lắng, tủi thân và chỉ biết ôm con mà nức nở…

Vừa nuôi con vừa đi làm, vừa đi học là cả một vấn đề không đơn giản chút nào với người mẹ đơn thân như tôi. Cũng may còn có gia đình bên nội và bên ngoại hỗ trợ tôi phần nào.

alt text
Chị Lan (áo dài, ngồi giữa) trong buổi thuyết trình về chính sách lương mới của VACS (Ảnh: NVCC).

Có những lúc đi làm về chưa kịp ôm con đã phải chạy xe đến trường, trời mưa to, bụng thì đói meo, leo lên đến tầng 5 của lớp học, tôi như muốn lả đi. Nhiều lúc nghĩ mình không thể vượt qua nữa rồi. Nhưng chính lúc ấy hình ảnh người chồng lại hiện về như nhắc nhở tôi phải tiếp tục “chiến  đấu  và phải chiến thắng”.

alt text
Bé Bảo Anh đã tốt nghiệp Thạc sỹ ngành Kinh tế Đại học Duham (Ảnh: NVCC).

Thế rồi thời gian cũng trôi qua. Con gái tôi cũng lớn dần và khỏe mạnh hơn, tôi đã tốt nghiệp đại học Kinh tế và may mắn thay đổi công việc khác tốt hơn. Tôi bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống của 2 mẹ con.

Bé Bảo Anh lớn lên ít ốm đau hơn và rất ngoan. Những gì bé biết làm thì tôi để bé tự làm, tôi phải dạy cho con bé tính tự lập ngay từ nhỏ, để con biết tự lo cho bản thân, không ỷ lại vào người khác và tự tin hơn trong cuộc sống. Đúng như những gì tôi mong muốn, cũng có thể ông trời không muốn lấy đi của tôi tất cả nên những gì tôi ước ao về con mình tôi đều đạt được.

alt text
Hiện giờ cuộc sống của 2 mẹ con tôi đã ổn định (Ảnh: NVCC).

Bảo Anh luôn tự giác học tập và học rất giỏi, những trường con dự thi vào toàn trường có tên tuổi và toàn tự thân cháu thi đỗ vào chứ không dựa vào điểm ưu tiên của con Liệt sỹ. Bởi tôi cũng muốn giáo dục con tôi phải tự mình vươn lên, phải tự đứng trên chính đôi chân của mình. Con đã đỗ Á khoa và tốt nghiệp loại giỏi của trường Đại học Ngoại thương TP. HCM và giờ đây cháu đã tốt nghiệp Thạc sỹ loại xuất sắc của trường đại học Duham, là 1 trong 5 trường nổi tiếng nhất của Vương Quốc Anh. Cháu thông thạo 3 ngoại ngữ Anh/Hoa/Nhật.

Tôi rất mãn nguyện và tự hào về con.

Hiện giờ cuộc sống của 2 mẹ con tôi đã ổn định, có được thành quả này không thể không nhắc đến sự hỗ trợ to lớn của công ty VACS nói riêng và TCT nói chung, đã giang tay đón nhận mẹ con tôi ngay từ những ngày đầu khó khăn và đau thương nhất, cho tôi có công ăn việc làm ổn định, tạo cơ hội cho tôi phát triển nghề nghiệp, luôn quan tâm, động viên tinh thần tôi để tôi luôn có tâm thái tốt nhất cùng chung tay góp phần nhỏ bé của mình xây dựng công ty ngày càng vững mạnh.

Địa danh “Ô Kha” đã làm thay đổi cuộc đời và cả con người của tôi, mất mát đau thương là không gì bù đắp được, nhưng trong sự đau thương mất mát đó tôi đã trưởng thành.

Bộ phim tài liệu “Ánh sáng giữa tầng không” (Nguồn: VTV).

Năm 2014 đài truyền hình VTV đã làm bộ phim tài liệu “Ánh sáng giữa tầng không” mà trong đó tôi là nhân vật chính và bộ phim ấy được giải khuyến khích trong liên hoan phim Quốc tế năm 2014. Rất nhiều bài báo đã viết về cuộc đời của mẹ con tôi.

Chúng tôi đã gồng gánh đau thương để cùng nhau tiến lên phía trước.

Nguyen Thi Lan-VACS

Share bài viết:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chào mừng trở lại!

Đăng nhập vào tài khoản của bạn dưới đây

Lấy lại mật khẩu của bạn

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email để đặt lại mật khẩu của bạn.