Tôi và gia đình đã trải qua những tháng ngày như thế. Vợ chồng tôi xa quê để lập nghiệp đã chọn Đà nẵng là nơi dừng chân. Chồng là bộ đội gia đình khi đó chưa có nhà, may thay được đơn vị của chồng cho mượn tạm một căn phòng nhỏ để ở. Thủa mới đầu kinh tế còn rất nhiều khó khăn, nỗi buồn lo nặng trĩu trên vai, đôi khi nản chí muốn trở về lại quê hương.
May mắn thay, năm 2001, tôi được nhận vào làm tại Xí nghiệp Xăng dầu HK Miền Trung (nay là Chi nhánh Skypec khu vực miền Trung), sau bao năm với cố gắng nỗ lực làm việc cộng với vay mượn thêm gia đình, tôi đã có được ngôi nhà nhỏ, cuộc sống cứ thế trôi qua giành dụm chắt chiu để trả nợ. Rồi nợ cũng đã được trả hết, hai vợ chồng vui mừng, nghĩ rằng bây giờ cuộc sống đã bớt khó khăn hơn, mọi phiền muộn về tài chính đã được giải quyết.
Những ngày tháng vui vẻ, bình yên cứ thế tiếp diễn, cho đến năm 2017, cơ quan khám sức khỏe định kỳ, bác sỹ phát hiện ra tôi có một khối u tuyến giáp, sau đó tôi đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đã kết luận: “Tôi bị ung thư tuyến giáp”. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, tôi hoang mang, lo lắng, suy sụp hoàn toàn, mặc dù đã được bác sĩ động viên và khuyên nhủ chỉ cần mổ khối u và điều trị theo phương pháp thì sẽ không sao.
Tôi trở về nhà tôi với biết bao trăn trở: “Nếu mình ra đi thì các con phải làm sao, các con sẽ sống thế nào nếu thiếu tình cảm và sự chăm sóc của người mẹ, liệu chúng có được lớn lên như bao đứa trẻ khác, liệu rằng chúng có trách người mẹ đã bỏ chúng mà ra đi ko? Còn cả bố mẹ tôi ngoài quê thì sao, tôi còn chưa phụng dưỡng được bố mẹ tôi ngày nào, mà giờ còn làm bố mẹ phải lo âu…’’
Những loại ung thư khác cần phải hóa trị hay xạ trị, họ được nằm trong những căn phòng bệnh bình thường, được người thân đến chăm sóc còn bệnh ung thư của tôi cần phải điều trị bằng phóng xạ, nằm trong căn phòng dưới tầng hầm với 4 bức tường khép kín không cửa sổ, cửa chính được làm bằng chì ngăn cách tia phóng xạ phóng ra ngoài, không người thân nào được vào chăm sóc, kể cả bác sỹ cũng không được vào, chỉ có những người bệnh nhân chăm sóc lẫn nhau.
Chi phí điều trị bệnh lớn khiến gia đình tôi rơi vào hoàn cảnh hết sức rất khó khăn. Điều ấy đã làm tôi phải suy nghĩ và khóc rất nhiều. Đúng lúc đó tôi nhận được sự quan tâm chăm sóc tận tình của gia đình và người thân, cùng với sự quan tâm, hỗ trợ của các cấp lãnh đạo, BCH Công đoàn TCT, BCH Công ty và chi nhánh cùng anh chị em bạn bè đồng nghiệp. Mọi người đã động viên, an ủi chia sẻ cả về vật chất lẫn tinh thần. Đó chính là sức mạnh giúp tôi lạc quan quên đi bệnh tật, sống mạnh mẽ, lạc quan hơn để vững bước trên đường đời.
Đối với tôi, điều may mắn nhất có lẽ được sống và làm việc trong mái ấm Skypec, chính nhờ sự động viên và hỗ trợ kịp thời của ban lãnh đạo và công đoàn các cấp mà tôi đă vượt qua mọi khó khăn trên con đường chiến đấu với bệnh tật của mình. Thử hỏi nếu không có sự quan tâm động viên và hỗ trợ cả về vật chất lẫn tinh thần đó, chắc tôi đã không vượt qua nỗi đau của bệnh tật.
Hiện giờ, tình trạng trạng sức khỏe của tôi đã khá lên rất nhiều. Niềm mong ước của tôi cũng chính là luôn mạnh khoẻ để tiếp tục được làm việc với các anh chị em trong môi trường ấm áp, gắn kết này.
Đại dịch Covid -19 xảy ra và kéo dài dẫn đến NLĐ bị ảnh hưởng thu nhập, càng khó khăn hơn với những người mắc bệnh nan y như chúng tôi. Thế nhưng người lao động chúng tôi vẫn vui vẻ đoàn kết, đồng hành cùng TCT, đơn vị bởi đây chỉ là giai đoạn tạm thời, nhất định VNA nói chung và Công ty TNHH MTV nhiên liệu hàng không Việt nam (Skypec) nói riêng sẽ vượt qua và phát triển trở lại.
Xin cảm ơn Ban lãnh đạo TCT, đơn vị cùng BCH Công đoàn các cấp đã luôn quan tâm động viên kịp thời người lao động khi họ gặp khó khăn trong cuộc sống. Đó chính là nguồn động viên lớn để chúng tôi, những lao động có thêm động lực vừa chữa bệnh, vừa hoàn thành tốt công việc được giao.
Nguyễn Thị Mận – Đội kho Sân bay Đà Nẵng, Skypec CNKVMT