Cậu bé không rời mẹ nửa bước, ngoan ngoãn xếp hàng chờ. Mà không ngoan cũng không được vì Duy đang quá mải tò mò với muôn vàn thứ lạ lẫm xung quanh, cũng không biết những gì đang chờ cậu phía trước. Duy chỉ biết, cả tuần nay mẹ cậu rất vui, mẹ luôn miệng bảo : May mắn quá, thật may mắn !
Duy không biết, nhưng mẹ Duy và cả trăm người lao động cùng trên chuyến bay VN218 hôm đó đều biết, chuyến bay mơ ước, chuyến bay đoàn viên này đang đưa họ về thăm quê. Đã nhiều năm rồi gia đình Duy 4 người chưa được về quê ăn Tết.
Bố mẹ Duy là người Bắc, xa quê hương làm công nhân tại một công ty cao su tận Bình Dương. Một người mất sức lao động, một người nghỉ luân phiên vì cắt giảm giờ làm, thu nhập hết sức bấp bênh.
Nhiều những gia đình khác trên chuyến bay này cũng xa nhà vậy, có người cả hơn chục năm chưa thể về quê chỉ vì những nhọc nhằn mưu sinh. Về quê ăn Tết là một điều gì quá đỗi xa xỉ. Ngày Tết, vốn là dịp đặc biệt nhất trong năm, bỗng trở thành một gánh nặng.
Khi cầm tấm thẻ lên máy bay trên tay, nhìn qua tấm kính, chiếc máy bay khổng lồ màu xanh ngay trước mắt đang mở cửa chờ đón họ thì Duy cùng bố mẹ và cậu em trai 2 tuổi của mình cười rạng rỡ. Quê hương chòm xóm, ông bà, họ hàng đang chờ họ.
Có thể ngay bây giờ với Duy, ấn tượng mạnh nhất với cậu bé trong hành trình đặc biệt này là món mì nóng thơm ngon trên máy bay, là rất nhiều các nhân vật hoạt hình yêu thích chạy nhảy chíu chíu trên màn hình ngay trước mắt, là chiếc ghế êm ái có thể nâng lên, ngả xuống. Nhưng những kỷ niệm trên chuyến bay đó cùng những ngày Tết xum vầy ở quê với ông bà, cha mẹ theo tháng năm sẽ lớn lên cùng Duy ấm ấp và tràn đầy yêu thương.