26 năm làm tiếp viên – Tôi vẫn chọn gắn bó với bầu trời

Tiếp viên trưởng Kim Toàn Thắng 12 đã có những chia sẻ chân thành và sâu sắc về hành trình 26 năm gắn bó với nghề tiếp viên hàng không. Từ những ngày đầu chập chững bước vào nghề với niềm yêu thích đơn thuần, anh đã dần thấu hiểu giá trị, trách nhiệm và cả vẻ đẹp thầm lặng của công việc này. Đó không chỉ là nghề, mà là cuộc sống, là niềm tự hào, là nơi anh trưởng thành, cống hiến và không ngừng bay cao.

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tôi bắt đầu công việc là một tiếp viên hàng không vào đầu năm 2000. Lúc ấy, tôi chỉ là một chàng trai trẻ, thích máy bay, thích được đi xa, thích cái cảm giác chuyên nghiệp khi mặc đồng phục và cúi đầu chào hành khách. Thực ra, lúc đó tôi chưa hiểu nhiều về nghề. Tôi cũng không nghĩ mình sẽ gắn bó lâu đến vậy. Nhưng bây giờ, sau 26 năm làm tiếp viên hàng không, tôi hiểu rằng đây không chỉ là công việc, đây chính là nơi tôi sống, trưởng thành và thuộc về.

Đội ngủ phi công, tiếp viên – đại diện cho sự chuyên nghiệp, bản lĩnh và tinh thần của Vietnam Airlines.
Có lẽ ít người nghĩ một người đàn ông có thể gắn bó cả đời với công việc tiếp viên. Nhưng tôi thì khác. Tôi bước vào nghề, kiên định đi tiếp, và đến giờ vẫn chưa từng muốn dừng lại. Bay khắp thế giới – không phải để khoe, mà để thấu hiểu. Nghề cho tôi cơ hội đến gần 5 châu. Có những nơi tôi đến hàng trăm lần trong đời, quen từng quán ăn, từng góc phố. Nhưng điều khiến tôi trân trọng không phải là tấm ảnh check-in hay tem hộ chiếu mà là cảm giác mình đang làm điều có ích – mình đang là cầu nối giữa con người với con người. Tôi từng có vinh dự được đi phục vụ các Nguyên thủ quốc gia, từng đón tiếp những khách hàng là những người nổi tiếng và cũng từng ngồi xuống nói chuyện với hành khách già đang đi tìm con. Không có chuyến bay nào giống chuyến bay nào. Mỗi hành khách đều mang theo một câu chuyện. Tôi là người được chứng kiến mọi câu chuyện một cách thầm lặng nhưng đầy giá trị.

Giữ gìn “Ngôi nhà trên không” – Sứ mệnh thầm lặng của Đoàn tiếp viên
Là đàn ông trong nghề này-phải càng bản lĩnh.
Tiếp viên nam không nhiều, và đôi khi phải chịu ánh nhìn nghi ngờ. Có người từng hỏi tôi: “Anh không thấy đây là nghề dành cho phụ nữ à?”. Tôi chỉ cười và nói: “Tôi chưa thấy công việc nào rèn cho tôi nhiều kỹ năng sống giá trị như nghề này”.
Tôi học được cách kiểm soát cảm xúc trong mọi tình huống. Tôi biết cách bảo vệ hành khách khi có sự cố. Tôi biết giữ bình tĩnh khi áp lực đè nặng trong cabin vài ngàn feet trên không. Tôi biết im lặng khi cần, và hành động khi phải làm người đứng mũi chịu sào. Với tôi, sự mạnh mẽ không nằm ở cơ bắp hay giọng nói lớn, nó nằm ở sự điềm tĩnh, trách nhiệm và bản lĩnh trong từng chuyến bay.
Anh em đồng nghiệp – tình cảm giữa trời xanh.
Chúng tôi, những người làm tiếp viên, gọi nhau là “đoàn bay”. Không phải vô lý. Vì ngoài kia là hành khách. Trong cabin là anh em. Những người sát cánh cùng nhau, hiểu nhau qua từng cử chỉ ánh mắt khi phục vụ khách hay đảm bảo an toàn cho hành khách khi có sự cố xảy ra, từng câu động viên lúc mệt mỏi cuối chuyến.
Tôi từng bay cùng người em mới vào nghề và cũng từng chia tay với người anh lớn tuổi nghỉ hưu sau 30 năm gắn bó với nghề. Ở giữa những chuyến bay là những cái ôm vai, cốc cà phê uống vội, và sự trân trọng nhau thật sự – không màu mè.
Nhiều người hỏi tôi: “Bay nhiều như vậy, anh không thấy cô đơn à?” – Không. Tôi chưa bao giờ thấy mình một mình. Vì trong cabin, tôi luôn có đồng đội. Và họ là một phần rất lớn giữ tôi ở lại nghề.

Công việc này vun đắp một tình cảm thiêng liêng khi mình trở thành một phần nhịp cầu kết nối những con người, quê hương, bến bờ…
Vietnam Airlines – không chỉ là hãng bay, mà là mái nhà.
Tôi đã chứng kiến nhiều thay đổi: từ đội tàu bay, đến đồng phục, từ tiêu chuẩn phục vụ đến những biến động sau dịch bệnh. Nhưng có một điều không thay đổi – là cảm giác tự hào khi bước vào tàu bay, gắn bảng tên lên ngực áo, và nghe tiếng “chào anh” từ hành khách.
Mỗi lần bay qua những vùng trời xa lạ, tôi không chỉ là tiếp viên. Tôi đại diện cho một thương hiệu, cho hình ảnh của người Việt. Điều đó khiến tôi cẩn trọng hơn trong từng hành động, từng lời nói. Có thể bạn nghĩ đó là trách nhiệm. Với tôi, đó là danh dự.
 Lời nhắn gửi dành cho những chàng trai trẻ đang chọn nghề
Nếu bạn đang là một chàng trai trẻ, đang đứng trước ngưỡng cửa nghề tiếp viên — hãy mạnh dạn bước vào.
Nghề này không phân biệt giới tính. Nghề này chỉ cần bạn có trái tim đủ vững, đôi mắt đủ tinh, đôi tay đủ mềm khi chăm sóc hành khách, và đủ rắn khi bảo vệ an toàn chuyến bay.
Đừng nghĩ đây là công việc “hỗ trợ” hay “tạm thời”. Nếu làm đúng cách, với tinh thần chuyên nghiệp, bạn sẽ trở thành người đàn ông đáng tin cậy — không chỉ trong cabin, mà cả trong cuộc sống.
Tôi vẫn còn muốn bay thêm 10 năm nữa
26 năm – tôi đã bay, đã sống, đã học, và đã yêu nghề này như một phần máu thịt. Tôi không chỉ làm việc. Tôi đang tận hưởng từng hành trình. Và tôi sẽ tiếp tục bay, cho đến ngày mình kết thúc chuyến cuối cùng với nụ cười – như ngày đầu tiên tôi cất cánh.
Nếu bạn hỏi tôi: “Bay có mệt không?”
Tôi sẽ nói: Có, nhưng chưa bao giờ tôi thấy mình muốn dừng lại. Vì với tôi, bầu trời là nơi tôi thuộc về
TVT Kim Toàn Thắng 12
Share bài viết:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chào mừng trở lại!

Đăng nhập vào tài khoản của bạn dưới đây

Lấy lại mật khẩu của bạn

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email để đặt lại mật khẩu của bạn.