Từ những ngày đầu ngỡ ngàng hòa vào guồng quay hối hả của sân bay, đến những thời khắc tĩnh lặng chưa từng có vì đại dịch COVID-19; từ niềm vui khi sáng kiến được ghi nhận đến xúc động khi đứng trước tượng đài lịch sử… Tất cả đã tạo nên một hành trình mà ở cuối chặng đường, tôi nhận ra khát vọng lớn nhất của mình: được đứng trong hàng ngũ của Đảng, để tiếp nối lý tưởng mà các thế hệ đi trước đã gìn giữ và vun đắp.

Bước vào nghề – những ngày đầu tiên ở Nội Bài
Năm 2014, tôi – Nguyễn Thị Thanh Dung – lần đầu bước chân vào Phòng Dịch vụ hành khách, thuộc Trung tâm Khai thác Nội Bài – Tổng công ty Hàng không Việt Nam.
Ngày đầu tiên nhận tấm thẻ nhân viên, tôi đứng giữa Nhà ga hành khách T1 – một không gian rộng lớn, sáng choang và đầy âm thanh sống động. Tiếng loa phát thanh dồn dập, dòng người hối hả qua lại, tiếng bánh xe vali lăn trên nền gạch hòa cùng giọng nói niềm nở của các đồng nghiệp đón khách. Mọi thứ như một guồng quay khổng lồ vận hành nhịp nhàng. Giữa không gian ấy, tôi vừa háo hức vừa cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Những ngày đầu, mọi thứ đối với tôi đều mới mẻ: từ việc làm quen với phần mềm và hệ thống hàng không, nắm bắt các quy trình phối hợp giữa các bộ phận, cho đến cách ứng phó với những tình huống bất ngờ. Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu gặp hành khách cần hỗ trợ y tế khẩn cấp, tim đập liên hồi, tay run lên khi vội vàng liên lạc với bộ phận y tế. Hay như một lần khác, khi 1/3 chuyến bay bị thất lạc hành lý do lỗi hệ thống từ sân bay Paris (CDG), hành khách tập trung đông quanh quầy, liên tục yêu cầu xử lý ngay. Áp lực dồn dập từ công việc và ánh mắt chờ đợi của khách khiến tôi không khỏi lúng túng.
May mắn lớn nhất của tôi trong những ngày đầu chập chững vào nghề là được gặp anh Trần Thế Dũng – một chuyên viên kỳ cựu, đồng thời là một Đảng viên mẫu mực. Anh không chỉ kiên nhẫn chỉ dẫn tôi từng thao tác nghiệp vụ, từng quy trình phối hợp, mà còn lặng lẽ truyền cho tôi những bài học làm nghề quý giá: giữ bình tĩnh trong mọi tình huống, đặt trọn tâm huyết vào từng hành động phục vụ, và trên hết là luôn tôn trọng từng hành khách như thể họ là người thân của mình. Anh thường nhắc: “Làm dịch vụ là làm bằng cả tấm lòng. Mỗi hành khách rời khỏi quầy của mình phải cảm thấy được tôn trọng và được hỗ trợ hết mình.” Câu nói ấy không chỉ dừng lại ở lời khuyên, mà đã trở thành kim chỉ nam, theo tôi suốt những năm tháng sau này, giúp tôi vững vàng hơn trong công việc và nuôi dưỡng tình yêu với nghề.
Trưởng thành qua sáng kiến – tìm thấy cơ hội khẳng định bản thân
Sau vài năm làm việc, tôi bắt đầu tìm thấy sự tự tin và niềm đam mê với nghề. Tôi muốn đóng góp nhiều hơn cho tập thể, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày.
Năm 2018, Tổng công ty phát động cuộc thi sáng kiến slogan. Với niềm yêu thích sáng tạo, tôi đã mạnh dạn đăng ký tham gia, dành hàng tuần mày mò từng câu chữ. Kết quả, slogan “Your Smile, Our Happiness” mang về cho tôi giải Ba toàn Tổng công ty. Niềm vui ấy không chỉ ở giải thưởng, mà còn ở việc tôi dám bước ra khỏi vùng an toàn, dám thử sức ở một lĩnh vực mới. Đó là dấu mốc quan trọng để tôi tin rằng mỗi cá nhân đều có thể tạo ra giá trị cho tập thể nếu đủ kiên trì và tâm huyết.
Thành công ấy giúp tôi nhận ra: nếu chịu khó quan sát, học hỏi và dám đề xuất, mỗi người lao động đều có thể tạo ra giá trị thực sự cho đơn vị.
Dù vậy, giai đoạn này tôi vẫn chưa nhận thức sâu sắc về vai trò của Đảng hay Công đoàn. Tôi nghĩ rằng, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ, đóng góp sáng kiến là đủ. Mãi đến sau này, tôi mới hiểu rằng chính sự lãnh đạo, định hướng và bảo vệ quyền lợi của người lao động từ các tổ chức ấy mới là nền tảng để mình yên tâm sáng tạo và cống hiến.
Thử thách khốc liệt – Áp lực kép – COVID-19 và tái cơ cấu
Bước sang năm 2020, mọi thứ thay đổi đột ngột. Dịch COVID-19 bùng phát như một cơn bão quét qua toàn cầu. Ngành hàng không – vốn quen thuộc với nhịp sôi động – bỗng trở nên vắng lặng. Những hàng ghế trống trải dài ở nhà ga, tiếng loa thưa thớt, ánh mắt đồng nghiệp ẩn chứa lo âu. Các chuyến bay bị hủy, lịch làm việc thay đổi liên tục.
Rồi những thông báo cắt giảm nhân sự, nghỉ luân phiên, nghỉ không lương lần lượt được đưa ra. Tôi vẫn nhớ cảm giác hụt hẫng khi nhận thông báo tạm nghỉ việc không lương, thu nhập sụt giảm mạnh, cuộc sống gia đình bị ảnh hưởng.
Khi dịch COVID-19 dần được kiểm soát, chúng tôi mới kịp hy vọng vào sự hồi phục thì giữa năm 2021, Tổng công ty triển khai đề án tái cơ cấu bộ máy – hợp nhất 03 Trung tâm Khai thác tại Nội Bài (NOC), Tân Sơn Nhất (TOC), Đà Nẵng (DOC) thành một Trung tâm duy nhất – Trung tâm Dịch vụ và Khai thác sân bay (ASOC). Thông tin ấy khiến tôi – khi đó là một chuyên viên NOC – không khỏi hoang mang và lo lắng.
Sự thay đổi này diễn ra khi toàn ngành vẫn đang gồng mình khắc phục hậu quả nặng nề của dịch bệnh, khiến áp lực như chồng chất. Chức năng, nhiệm vụ của nhiều bộ phận thay đổi; cách phân công công việc, quy trình phối hợp cũng được thiết kế lại. Chúng tôi vừa phải thích nghi với điều kiện làm việc “thời COVID” – hạn chế tiếp xúc, khối lượng chuyến bay ít – vừa phải học cách phối hợp với đồng nghiệp ở các đầu sân bay khác, làm quen hệ thống quản trị tập trung. Trong lòng không ít người dấy lên nỗi băn khoăn: liệu mình có còn giữ được chỗ đứng trong bộ máy mới hay không?
Nhưng chính trong giai đoạn khủng hoảng này, tôi lại cảm nhận rõ sức mạnh của tổ chức Đảng và Công đoàn. Đảng ủy, Chi bộ và Công đoàn đã liên tục cập nhật thông tin, động viên tinh thần, tổ chức các hoạt động hỗ trợ người lao động khó khăn. Có những buổi họp trực tuyến, lãnh đạo kiên nhẫn lắng nghe từng ý kiến, từng trăn trở của anh chị em. Cảm giác được quan tâm, được đứng trong một tập thể đoàn kết giúp tôi vững vàng hơn để không bỏ cuộc.
Sau thời gian đầu chao đảo, tôi cùng những người đồng nghiệp cùng nhau chọn cách đối diện và thích nghi. Chúng tôi chủ động học hỏi quy trình mới, liên lạc chặt chẽ với đồng nghiệp ở các sân bay khác để phối hợp nhịp nhàng.
Tôi nhận ra rằng, chính tinh thần đồng đội, sự đồng hành của Công Đoàn cùng sự định hướng sáng suốt của Đảng ủy ASOC nói riêng và Tổng công ty nói chung đã trở thành “đường băng” giúp chúng tôi cất cánh vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Ý tưởng chuyển đổi số
Sau giai đoạn thích nghi với những biến động hậu khủng hoảng và từ quá trình quan sát thực tiễn công việc, tôi nhận thấy việc chia sẻ dữ liệu giữa phần mềm của đơn vị phục vụ và phần mềm của đơn vị đại diện tại các sân bay vẫn còn chậm, tiềm ẩn nguy cơ sai sót. Đầu năm 2022, khi Tổng công ty phát động phong trào khuyến khích cán bộ, nhân viên đề xuất sáng kiến về chuyển đổi số, tôi đã mạnh dạn đề xuất giải pháp liên kết hệ thống dữ liệu giữa các đơn vị, giúp rút ngắn thời gian xử lý và đảm bảo thông tin được đồng bộ tức thì.
Sáng kiến này đã được Phó Tổng giám đốc thời điểm đó – ông Trịnh Ngọc Thành ghi nhận và đánh giá cao. Mặc dù chưa thể triển khai ngay do phạm vi chuyển đổi lớn trên toàn mạng, nhưng việc ý tưởng của mình được ghi nhận đã mang đến cho tôi niềm tự hào và động lực tiếp tục đóng góp cho đơn vị.

Chuyển biến nhận thức – khát vọng đứng trong hàng ngũ của Đảng
Tháng 8 năm 2022, tôi được tham gia lớp học cảm tình Đảng – một dấu mốc quan trọng trong hành trình nhận thức của bản thân. Đây là lần đầu tiên tôi được tìm hiểu một cách bài bản về lịch sử vẻ vang, lý tưởng cao đẹp và sứ mệnh của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Qua từng bài giảng, tôi nhận ra rằng những quyết sách bảo vệ quyền lợi người lao động, những chỉ đạo kịp thời giúp ngành hàng không vượt qua khủng hoảng, hay những định hướng chiến lược cho sự phát triển lâu dài… đều xuất phát từ sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng.
Những ngày tham gia lớp học không chỉ mang lại cho tôi kiến thức, mà còn khơi dậy trong tôi niềm tự hào và trách nhiệm. Tôi nhận ra rằng, phía sau từng thành tựu, từng bước phát triển của ngành hàng không và của đất nước đều có dấu ấn của sự lãnh đạo, dẫn dắt và bảo vệ từ Đảng. Nhìn lại những giai đoạn khó khăn mà tôi và đồng nghiệp đã trải qua, tôi càng thấy rõ vai trò to lớn của tổ chức này trong việc giữ vững niềm tin, gắn kết tập thể và tạo động lực để mỗi người không ngừng cống hiến. Chính từ đây, khát vọng được đứng trong hàng ngũ của Đảng, để trực tiếp góp sức và tiếp nối sứ mệnh ấy, đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết trong tôi.
Đến năm 2024, tôi may mắn được tham gia hành trình về nguồn tại Điện Biên cùng Chi bộ Phòng Dịch vụ và Khai thác Nội Bài. Chuyến đi ấy không chỉ là dịp học tập, giao lưu, mà còn là hành trình đặc biệt về lịch sử và cảm xúc. Khi đứng trước Tượng đài Chiến thắng Điện Biên Phủ, lắng nghe câu chuyện về 56 ngày đêm “khoét núi, ngủ hầm, mưa dầm, cơm vắt” của quân và dân ta, tôi như cảm nhận được nhịp tim của cả dân tộc đang vang vọng trong từng lời kể. Sự hy sinh quên mình, tinh thần kiên cường bất khuất của cha anh đã khắc sâu vào trái tim tôi niềm tự hào và trách nhiệm lớn lao.
Tôi càng trân trọng hơn những đồng chí Đảng viên đang sát cánh bên mình mỗi ngày. Họ không chỉ giỏi chuyên môn, nghiêm túc trong kỷ luật công việc, mà còn luôn sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm, hỗ trợ đồng nghiệp vượt qua khó khăn. Khi được chứng kiến tinh thần cống hiến và tác phong chuẩn mực ấy, tôi nhận ra rằng lý tưởng cộng sản không phải là điều xa xôi, mà hiện hữu ngay trong chính những việc làm bình dị nhưng đầy giá trị của họ.
Chính những tấm gương sống động ấy đã thôi thúc tôi rèn luyện và nỗ lực nhiều hơn, để một ngày không xa được vinh dự đứng trong hàng ngũ của Đảng, tiếp nối và gìn giữ lý tưởng mà các thế hệ đi trước đã dày công vun đắp. Tôi hiểu rằng, đó không chỉ là mục tiêu nghề nghiệp, mà còn là lời cam kết với chính bản thân mình – sống xứng đáng với truyền thống, với niềm tin mà tập thể đã trao gửi.
Hành trình vẫn tiếp tục
Nhìn lại mười năm qua, từ một nhân viên bỡ ngỡ, tôi đã trưởng thành qua những sáng kiến được ghi nhận, vượt qua đại dịch, thích nghi với tái cơ cấu, và quan trọng nhất – tìm thấy lý tưởng để phấn đấu.
Tôi hiểu rằng, mỗi Công đoàn viên đều có thể trở thành một tấm gương, không nhất thiết bằng việc lớn lao, mà bằng sự tận tâm mỗi ngày. Và hành trình của tôi vẫn đang tiếp tục – với trái tim của người lao động, khát vọng cống hiến và ước mơ được đứng trong hàng ngũ của Đảng, để đóng góp nhiều hơn cho sự phát triển của đơn vị và đất nước.









