[Vietnam Airlines trong tôi là…] Cầu nối của những cuộc gặp đoàn viên

Với Hoàng Thị Ly Hương – Đội phó Đội Dịch vụ và Khai thác Nội Bài, hành trình hơn hai mươi năm cùng Vietnam Airlines không chỉ là chặng đường sự nghiệp, mà còn là lời hồi đáp cho một ước mơ tuổi thơ – ước mơ được bay thật xa, để mang mọi người trở về thật gần. Từ những ngày đầu còn non trẻ cho đến vị trí Đội phó hôm nay, chị đã âm thầm đóng góp cho biết bao cuộc đoàn viên, đôi khi bằng cả những lần gác lại niềm riêng. Giữa những mùa Tết bận rộn, trong dòng người hối hả ngược xuôi, chị chọn ở lại – để người khác được về nhà.

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Vietnam Airlines – Nơi ước mơ bay cao cùng “cánh chim xanh”

Tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Quảng Bình nắng gió. Ba đi bộ đội, Mẹ tảo tần nuôi chị em chúng tôi khôn lớn từng ngày. Tuổi thơ tôi là những bữa cơm độn khoai, độn sắn và những chiều mò cua bắt ốc, chăn trâu cắt cỏ ngoài đồng.

Ký ức về những đêm giao thừa vắng Ba đã gieo vào trái tim tôi một ước mơ giản dị mà tha thiết: Lớn lên được bay thật xa, bay thật cao, để có thể nối liền những khoảng cách, để những người như Mẹ tôi không còn phải đợi chờ trong lặng lẽ cô đơn.

Năm 2005, Tôi bắt đầu công tác tại chi nhánh Vietnam Airlines Đà Lạt – cột mốc đánh dấu hành trình thực hiện ước mơ tuổi thơ và cũng là lần đầu tiên tôi được làm đồng nghiệp của Ba – người mà cả tuổi thơ, tôi vẫn dõi theo qua những chuyến đi không hẹn ngày về.

Những năm tháng gắn bó cùng chi nhánh Vietnam Airlines tại Đà Lạt – nơi tôi lớn lên qua từng thử thách (Ảnh: NVCC)

Ngày đó tôi mới 23 tuổi, là nhân sự trẻ nhất chi nhánh thời bấy giờ. Vào ngành từ lúc VNA có rất ít chuyến bay, tàu sử dụng cho đường bay ngắn như chặng TP HCM – Đà Lạt – TP HCM chỉ là ATR72 hoặc F70, Đà Lạt – Hà Nội – Đà Lạt là F70 hoặc nếu F70 gặp trục trặc thì thỉnh thoảng được thay thế bằng ATR72.

Chính từ những ngày đầu đơn sơ đó, tôi bắt đầu cảm nhận được một tình yêu mãnh liệt dành cho nghề. Không chỉ đơn thuần là công việc, mà là đam mê, là động lực để tôi cố gắng mỗi ngày. Là sự nhẫn nhịn khi khách hàng trút giận lên chúng tôi vì chuyến bay chậm trễ, là sự lắng nghe và đồng cảm khi ai đó sẵn sàng mắng chúng tôi vì một cái ghế ngồi…

Và rồi, tôi cùng đồng nghiệp chỉ biết mỉm cười – nhẹ nhàng hơn, thấu hiểu hơn.

Những năm tháng gắn bó với sân bay, tôi đã chứng kiến biết bao ánh mắt khát khao được trở về nhà, đặc biệt là những người có hoàn cảnh khó khăn. Họ đứng lặng lẽ trước quầy vé, tay siết chặt những đồng tiền lẻ, đếm đi đếm lại, ánh mắt vẫn còn ngập ngừng ngấn lệ.

Khi nhận ra rằng họ không đủ khả năng để thực hiện hành trình trở về gặp Cha lần cuối, chúng tôi không thể đứng yên. Tôi và đồng nghiệp đã cùng nhau quyên góp, chia sẻ phần chi phí, để thêm một người có thể trở về, để một cuộc đoàn tụ cuối cùng được diễn ra trọn vẹn.

Nhìn thấy niềm vui và sự biết ơn trong ánh mắt họ, tôi càng hiểu: công việc mình đang làm không chỉ là vận chuyển, mà còn là trao đi yêu thương, kết nối những trái tim.

Khoảnh khắc chạm đến ước mơ là khi khoác lên mình bộ đồng phục Vietnam Airlines (Ảnh: NVCC)

Mỗi chuyến bay cất cánh, một mảnh ghép yêu thương được trao

Mỗi hành khách trên chuyến bay không chỉ mang theo hành lý, mà còn mang theo những câu chuyện rất riêng. Đó là niềm mong mỏi đoàn tụ của người con xa xứ, là sự vội vã trở về để kịp nhìn mặt người thân lần cuối, là ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ lần đầu gặp ông bà nội ngoại – xa lạ mà lại thân quen đến lạ thường…

Và tôi, dù không hiện diện trong từng khoảnh khắc ấy, vẫn thấy trái tim mình được sưởi ấm bởi sứ mệnh của chúng tôi: Kết nối những hành trình, mang mọi người đến gần nhau hơn.

Mỗi hành khách được về nhà an toàn là món quà ý nghĩa nhất cho hành trình thầm lặng của chúng tôi (Ảnh: NVCC)

Công việc này thật đặc biệt. Tôi làm cầu nối đưa người khác trở về, nhưng nhiều lần phải lỡ hẹn với chính gia đình tôi. Có những năm, Tết về thật chậm với chúng tôi.

Bởi khi mọi người quây quần bên mâm cơm sum họp, tôi vẫn còn ở sân bay, dõi theo từng chuyến bay cất – hạ cánh, lặng lẽ đảm bảo cho những hành trình đoàn viên được trọn vẹn. Nhiều lần, tôi tự hỏi: Mình còn bao nhiêu cơ hội để đón giao thừa bên Mẹ, bên Cha?

Và rồi, có những mất mát không thể nào bù đắp. Trong cùng một năm, cả ngoại và mẹ đều rời xa tôi. Mười mấy năm trời, mẹ lặng lẽ đợi tôi trở về ăn bữa cơm 30 Tết, còn tôi lại miệt mài với những chuyến bay đưa người khác về sum họp, mà chẳng kịp nhận ra nỗi buồn ẩn sâu trong ánh mắt Mẹ của tôi.

Vào những ngày cuối năm bận rộn ở sân bay, giữa dòng người vội vã ngược xuôi, tôi chỉ ước một lần được nhìn thấy dáng mẹ thân quen, dù chỉ thoáng qua. Để một lần nữa, được nhìn thấy nụ cười hiền hậu ấy, nụ cười đã in sâu trong tim tôi suốt một đời.

Mỗi năm trôi qua, tôi lại nợ gia đình một lần hiện diện. Riêng với mẹ, tôi nợ mẹ một lời xin lỗi chưa nói thành câu. Chuyến bay nào rồi cũng có điểm đến. Chỉ có nỗi nhớ về mẹ là mãi mãi không hạ cánh bao giờ.

Nhưng ở một nơi nào đó rất xa, tôi tin rằng, mẹ vẫn tự hào dõi theo tôi, khi thấy đứa con gái nhỏ năm nào đang góp phần nối những hành trình yêu thương cho biết bao người khác.Tôi chọn ở lại, để người khác được trở về với gia đình – đôi khi là trong những thời khắc không thể đánh đổi. 

Giữa dòng người tấp nập, giữa những chuyến bay nối nhau đi rồi lại đến, tôi tìm thấy ý nghĩa trong từng ánh mắt đợi chờ, trong từng nụ cười vỡ oà hạnh phúc. Chính những khoảnh khắc ấy đã giữ chân tôi ở lại, và giữ trái tim tôi luôn ấm áp giữa guồng quay tất bật của nghề.

Vietnam Airlines – Kiên cường vượt bão giông

Hơn hai mươi năm đồng hành cùng Vietnam Airlines, tôi đã chứng kiến sự chuyển mình mạnh mẽ của Hãng. Từ những ngày gian khó, Vietnam Airlines đã vươn lên trở thành biểu tượng vững mạnh của ngành hàng không Việt Nam trên bản đồ thế giới.

Phòng Dịch vụ và Khai thác Nội Bài (ASOC) – Ngôi nhà thân yêu thứ hai của tôi (Ảnh: NVCC)

Trong suốt đại dịch COVID-19, khi mọi thứ gần như tê liệt, những cánh chim xanh vẫn kiên gan bền chí trên bầu trời. Những chuyến bay đưa đồng bào trở về đất mẹ, những chuyến bay cứu trợ, vận chuyển y tế và hàng hóa thiết yếu… không chỉ giữ vững nhịp kết nối giữa Việt Nam và thế giới mà còn là minh chứng sống động cho tinh thần bền bỉ và lòng quả cảm không lùi bước.

Trên những hành trình khẩn cấp, mỗi cánh chim xanh của Vietnam Airlines lại trở thành nhịp đập bền bỉ của lòng nhân ái và trách nhiệm thiêng liêng với sự sống (Ảnh: NVCC)

Vietnam Airlines không chỉ là màu áo xanh mà chúng tôi đang khoác lên mình. Vietnam Airlines còn là tinh thần kiên cường, là sự bền bỉ vượt qua giông bão, là hình ảnh Việt Nam bay cao, bay xa, bay vững vàng ra thế giới.

Và tôi tự hào, vì trong hành trình ấy, có những năm tháng yêu thương và có cả trái tim tôi đã gửi trọn theo những cánh bay.

Cảm ơn Vietnam Airlines – cánh chim xanh tuổi trẻ của tôi.

  Cuộc thi viết “Vietnam Airlines trong tôi là…” là nơi để mỗi cán bộ, nhân viên trải lòng, sẻ chia những ký ức, những khoảnh khắc khó quên trên hành trình đồng hành cùng “cánh chim xanh”.

Thời gian nhận bài dự thi: Từ 26/3 đến 26/6/2025

Email nhận bài dự thi: contest@vietnamairlines.com

Hoang Thi Ly Huong - ASOC
Share bài viết:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chào mừng trở lại!

Đăng nhập vào tài khoản của bạn dưới đây

Lấy lại mật khẩu của bạn

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email để đặt lại mật khẩu của bạn.