Tạm dừng việc học giữa chừng để về nước tránh dịch là điều không ai mong muốn. Các du học sinh Việt còn gánh theo nhiều nỗi niềm khi khăn gói về nước giữa lúc đại dịch bùng phát.
Sau khi trường học đóng cửa, hàng trăm học viên người Việt Nam đang theo học tiếng Anh tại các trường Anh ngữ ở đảo Cebu không thể về nước. Họ cố gắng đặt các chuyến bay quốc tế từ sân bay Mactan Cebu quá cảnh ở Hong Kong, Singapore, Malaysia, Thái Lan… tuy nhiên các hãng hàng không sau đó đều hủy chuyến vì lệnh cấm đi lại phòng dịch Covid-19 của các quốc gia này.
Trong tình thế bị mắc kẹt tại Cebu vô thời hạn, Chính phủ Việt Nam đã đồng ý để VNA phối hợp với các cơ quan liên quan tổ chức chuyến bay thuê nguyên chuyến (charter flight) để chở các công dân về nước. Được sự đồng ý của các cơ quan chức năng Việt Nam và Philippines, VNA đã thực hiện chuyến bay có số hiệu VN9668 đưa các công dân từ Cebu về đến sân bay quốc tế Cần Thơ vào lúc 23h30. Ngay sau khi đáp xuống sân bay Cần Thơ, tất cả các công dân đi trên chuyến bay đã làm thủ tục khai báo y tế, sau đó được đưa về cách ly 14 ngày tại một đơn vị quân đội ở tỉnh Hậu Giang.
Từng lo lắng, hoang mang khi không biết liệu có cơ hội được về nước, du học sinh Bảo Long cảm thấy may mắn vì được trở về quê hương, về với gia đình khi đại dịch bùng phát. Trước khi được đưa vào khu cách ly tập trung, Bảo Long đã dồn hết những cảm xúc của bản thân qua những dòng thơ để gửi lời cảm ơn tới những “người hùng không biết mặt”. Với chàng trai ấy, phía sau lớp vải bảo hộ của các thành viên VNA chắc chắn là nụ cười thân thiện cùng tinh thần dũng cảm, không quản ngại khó khăn, nguy hiểm.
Dưới đây là bài thơ du học sinh Bảo Long gửi tới VNA:
Anh chị ơi! Phải chăng nay đã mệt
Mắt đã mờ khi sang đón chúng em
Tay có run khi check vé đồng bào?
Những người con trở về từ tâm dịch
Anh chị ơi! Phải chăng chân đã mỏi?
Cánh chim trời liệu đã muốn dừng chưa?
Đã nhiều đêm em miên man tự hỏi
Liệu nước mình có sang đón em không?
Để rồi nay, trời nắng nhẹ mây trong
VNA nhà mình đã sang rồi
Dẫu không thấy nhưng em tin “nụ cười”
Vẫn đâu đó bừng lên sau lớp vải.
Lòng hân hoan đưa em về đất mẹ
Đầy bao dung và ấm áp tình người.
Giữa hiểm nguy lòng dân mới thấu tỏ
Tổ quốc mình sao mà yêu đến thế
Rộng vòng tay ôm tất thảy vào lòng
Khẽ thì thầm lên trái tim người Việt
“Mẹ đây rồi, các con đừng lo nghĩ,
Cứ về đây bên giếng nước, ao làng.
Dù khó khăn thiếu thốn đủ trăm bề,
Rồi thể nào ta cũng sẽ vượt qua.”
Chỉ hai từ “cảm ơn” sao bày tỏ
Hết nỗi lòng chất chứa vạn tin yêu
Em thầm mong quý anh chị vững vàng
Tiếp tục bay đón nhân dân nước Việt
Đang ngày đêm trông mong và chờ đợi
Được trở về dưới bao bọc yêu thương
Thơ con cóc xin đừng cười em nhé
Sắp đáp rồi em phải dừng bút đây
Còn mau mau vào trong khu nhập cảnh
Về cách ly với chúng bạn trong đoàn
Chào anh chị, người hùng không biết mặt
Em cảm ơn bằng tất cả tấm lòng
Hẹn một mai, hữu duyên ta gặp lại,
Nhớ trao nhau đôi ánh mắt, nụ cười.
Vu Hoang Quy – COMM