Bay 4 chặng vào một sáng rét sâu của Hà Nội, Cơ trưởng của chặng thứ 3 dúi vào tay tôi 1 hộp bánh giầy giò mua ở sân bay. “Em nghe nói tổ chị 2 chặng đầu bay vào khung giờ chưa được cấp suất ăn”.
Lòng tôi ấm áp như ánh nắng mới tinh khôi giữa những ngày lập đông. Cả tổ ăn bánh giầy giò trong cảm xúc được yêu thương, cùng nhau chia sẻ những vất vả của nghề. Chúng tôi yêu quý Cơ trưởng bao nhiêu thì lòng biết ơn đối với tiếp viên trưởng Lê Minh Phúc (bố của Cơ trưởng) nhiều bấy nhiêu.
Dù bác không còn trên thế giới này nhưng đã để lại những thế hệ con cháu, những thế hệ đồng nghiệp được giáo dục về lòng nhân ái và sự biết ơn. Những đứa con lớn lên trong môi trường giáo dục lễ độ, đạo đức, giàu tình yêu thương chắc chắn sẽ lớn lên thành người tốt và tiếp tục hành trình lan tỏa những điều tốt đẹp.
Chúng tôi cũng rất tự hào khi mình cũng giống bạn cơ trưởng ấy, được trưởng thành trong sự giáo dục của thế hệ các anh, các chị tiếp viên tiêu biểu về sự chuẩn mực và sự tận tâm. Đó là môi trường giáo dục tuyệt vời cho những thế hệ tiếp viên 8x, 9x…có thể định hình về đạo đức nghề nghiệp, về nhân sinh quan, về ứng xử với khách hàng, đồng nghiệp, tập thể.
Tôi may mắn được sinh hoạt Đảng cùng thế hệ các anh chị Tiếp viên trưởng (TVT) kì cựu trong khoảng 20 năm, từ những ngày đầu bước chân về Đoàn tiếp viên. Trong công việc, trong công tác Đảng, Đoàn thể… vì non nớt nên không thể tránh được những thời điểm bị anh chị phê bình thẳng thắn, bị đốc thúc hoàn thiện một cách quyết liệt, luôn đặt ra thử thách phải rèn luyện tu dưỡng như thế nào phát huy được vai trò của 1 đảng viên.
Tuổi trẻ đầy cảm xúc nên đôi lúc tôi cũng rất chạnh lòng và tổn thương trước sự nghiêm khắc của anh chị. Sau mỗi cảm xúc buồn đó tôi lại quyết tâm để chứng minh bản thân tốt hơn, hoàn thiện hơn, ít khuyết điểm hơn.
Và sau này, tôi hiểu rằng những dạy dỗ của anh chị chính là những trang giáo án tuyệt vời mà tôi không thể tìm thấy được bất kì đâu trên cuộc đời này. Anh chị là một trong những điều may mắn mà chúng tôi có được từ nghề nghiệp này, giúp chúng tôi thực sự trở thành những tiếp viên tận tâm, sẵn sàng cống hiến, biết đối nhân xử thế.
Tôi nhớ chị Trâm 6, đã hướng dẫn tôi trở thành một người tiếp viên quản lí được một chuyến bay chuyên cơ trên chuyến bay chuyên cơ đầu tiên đến Campuchia, với tư cách là 1 TVT.
Tôi nhớ chị Vũ Thị Minh Huệ 3, đã hướng dẫn tôi phải ngăn nắp như thế nào cho dù là 1 TVT trên chuyến bay hay khi trở thành bạn cùng một phòng trong khách sạn.
Tôi nhớ chị Trần Hương Giang 2 là người dạy tôi dù là TVT vẫn phải tự tay gói những suất ăn trên tàu cho tổ bay và tiếp viên sử dụng, để đảm bảo sức khỏe cho cả tổ tiếp tục phục vụ trên chuyến bay quốc tế gặp sự cố phải quay đầu trở lại.
Tôi nhớ anh Nguyễn Thanh Trúc 1, người thầy dạy tôi kỹ năng chinh phục người khác bằng sự chân thành và tốt đẹp mà mình mong muốn mang đến cho mọi người. 30 năm tuổi Đảng, người Anh ấy vẫn mãi giữ phong cách lãnh đạo mềm mại nhưng đầy thuyết phục.
Thực sự những điều mà tôi được học từ các anh chị không một giảng đường, không một giáo án nào có thể mang lại. Giữa tháng 11 vừa qua, tôi cùng các bạn TVT được đại diện cho đoàn Tiếp viên tham dự 1 hội thảo với các đối tác khách hàng của Vietnam Airlines.
Sau buổi hội thảo, một số anh chị ở các bộ phận khác nhau của Tổng công ty lại cảm ơn chúng tôi và nói: “Không hiểu các bạn tiếp viên được học tập hay huấn luyện đặc biệt như thế nào mà có một phong thái ứng xử và giao tiếp rất chuẩn chỉnh đồng đều. Dù không cần giới thiệu, chúng tôi luôn nhận diện được khu vực nhân sự nào là khách mời từ Đoàn tiếp viên. Và chúng tôi luôn cảm thấy tự hào và tự tin khi có các bạn đồng hành gặp gỡ các đối tác”. Ngay lúc đó, trong lòng tôi đã nghĩ đến các anh, các chị. Chúng tôi được nền nếp, chừng mực, biết ứng xử…như ngày hôm nay thực sự là sự tích lũy của hàng chục năm đi bay được anh chị uốn nắn.
Một ngày tháng 5 mùa hè, tất cả Đảng viên Chi bộ liên đội TV4 đều rơi nước mắt khi nghe chị Trần Hương Giang 2 chia sẻ những cảm xúc trong ngày được trao tặng “Cành mai vàng” – quà tặng đặc biệt của Chi bộ liên đội tiếp viên 4 dành cho sự nghiệp cống hiến không mệt mỏi của chị.
Chúng tôi luôn hiểu tình yêu nghề mãnh liệt của chị Giang và thế hệ các anh chị đương thời. Nhưng chỉ khi nghe được những tâm tình sâu thẳm, những giọt nước mắt hạnh phúc đó…chúng tôi mới thấm thía những gì anh chị dành cho nghề bay còn lớn hơn cả một tình yêu. Nó lớn lao như một đam mê sống là để mang lại giá trị cho người khác. Anh chị thực sự là những Đại sứ cho một thế hệ tiếp viên chuẩn mực, tận tâm và khát khao được cống hiến.
“Nếu là con chim, chiếc lá
Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh
… Sống là cho, đâu phải nhận riêng mình.”
“Mỗi ngày làm được khách vui là một ngày ý nghĩa”. Vâng, lời dặn dò của anh chị sẽ theo suốt chúng em những ngày còn cất cánh cùng bầu trời. Bởi “sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”. Chúng em hi vọng đã nhận được từ anh chị những điều thật đẹp đẽ, thì cũng sẽ tiếp tục cho đi, truyền lửa cho các thế hệ tiếp viên kế cận. Hy vọng ngôi nhà chung có các anh, các chị dẫn đầu mãi mãi tỏa sáng những tấm gương dẫn lối về tình yêu thương và sự tận tâm cống hiến.