Một ngày đầu xuân Tân Sửu (1961), tổ bay chúng tôi được lệnh chuẩn bị cho chuyến bay đến Tuyên Quang, khu vực cây đa Tân Trào lịch sử. Nhận nhiệm vụ, qua nét mặt quan trọng của đồng chí trưởng đoàn, tất cả hiểu rằng đó là chuyến bay đặc biệt, nhưng không ai được biết cụ thể.
Bác Hồ thăm Đình Tân Trào (tháng 3-1961).
Hôm sau, chúng tôi dậy thật sớm, nhanh chóng ra sân bay. Các đồng chí lãnh đạo Đoàn đã có mặt từ lúc nào. Trên đường băng, chiếc trực thăng sẵn sàng cất cánh. Kiểm tra lần cuối, tất cả đều an toàn, chúng tôi yên trí ngồi chờ lệnh ngay dưới thân máy bay. Đến 6 giờ 30 phút, đầu kia đường băng, một chiếc xe con từ từ chạy lại. Như có linh tính mách bảo, anh em bật cả dậy. Chợt có người sung sướng reo lên: – Bác Hồ!
Cửa xe mở, Bác nhanh nhẹn bước xuống đi về phía chúng tôi. Sực tỉnh, tôi hô cả tổ bay đứng nghiêm, rồi đưa tay lên vành mũ:
– Thưa Bác, chúng cháu đã chuẩn bị, máy bay tốt, xin đợi lệnh Bác.
Bác tươi cười bắt tay chúng tôi, vui vẻ nói:
– Các chú có khỏe không ?
– Thưa Bác, chúng cháu khỏe ạ. Bác hỏi tiếp:
– Các chú ăn cơm chưa?
– Thưa Bác, chúng cháu ăn rồi ạ. Bác chỉ vào máy bay, vui vẻ nói:
– Thế thì Bác cháu ta lên đường.
Quá bất ngờ, quá sung sướng, từ khi nhận lệnh, không ai nghĩ rằng sẽ được thực hiện chuyến bay đưa Bác về thăm chiến khu cách mạng.
Gần một giờ bay, chúng tôi đã đưa Bác đến khu vực Tân Trào. Từ trên cao nhìn xuống thấy cả một rừng cờ, hoa đỏ rực đang chờ đón Bác. Máy bay từ từ hạ cánh xuống bãi cỏ trước gốc đa lịch sử. Khi Bác bước ra, đồng bào mừng reo như sấm. Tất cả ùa đến vây quanh Người, vẫy mọi người đến gần hơn, rồi Bác đứng ngay giữa bãi cỏ nói chuyện với đồng bào. Vị Cha già dân tộc nhắc lại những tháng ngày gian khó được đồng bào che chở để làm nên cách mạng thành công, để kháng chiến thắng lợi. Trung ương Đảng và Chính phủ không bao giờ quên công lao đó. Người chúc đồng bào khoẻ mạnh, đoàn kết để xây dựng quê hương giàu mạnh xứng đáng là cái nôi của cách mạng. Tất cả như nuốt lấy từng lời của Bác. Mọi người đều rưng rưng cảm động vì tình cảm của Bác dành cho chiến khu xưa.
Trưa hôm đó, dù lãnh đạo địa phương tha thiết mời về nhà khách nghỉ nhưng được Bác trả lời "Bác sẽ vào sau, còn trưa nay Bác muốn ở ngay tại đây để được sống lại những ngày lịch sử. Các chú không phải áy náy gì chuyện ăn uống của Bác. Bác đã mang theo cơm rồi".
Thật bất ngờ, chúng tôi được ăn cơm cùng Bác. Bữa cơm được dọn ngay dưới gốc đa Tân Trào, bữa cơm tôi nhớ nhất trong đời.
Nắm cơm dẻo mịn được các đồng chí bảo vệ mang ra; một ít rau luộc, mấy trái cà muối, ít thịt rim và một đĩa giò. Tất cả đước đặt trên tờ báo trải rộng. Chúng tôi đang lúng túng chưa biết phải làm thế nào thì tự tay Bác cắt cơm chia cho mọi người và bảo các chú cứ tự nhiên. Nghe lời Bác, anh em chúng tôi mới mang khẩu phần bánh mì của mình để góp vào bữa cơm với Bác. Khi các đồng chí ở địa phương mang đến hai con chim quay, Bác cảm ơn rồi đưa sang phía chúng tôi, bảo: "Răng Bác yếu không ăn được, các chú xé ăn kèm với bánh mì". Rồi Người lấy đĩa giò gắp cho mỗi người một miếng. Thấy chúng tôi có ý dành phần lại cho Bác, Bác nhắc: "Ăn đi, hôm nay Bác đã bảo chuẩn bị cho Bác cháu ta cùng ăn với nhau nên mỗi người đều có đủ một miếng đấy".
Lời nói và cử chỉ của Người sao mà gần gũi, thân thương đến thế. Vốn những người ăn sóng nói gió mà giờ đây tất cả chúng tôi đều lúng túng, thấy mình thật bé nhỏ trước tình thương của vị Cha già.
Ăn xong, Bác xuống suối rửa tay, rồi trở lại nghỉ ngơi dưới gốc đa, trò chuyện với mọi người. Bác hỏi anh em trong tổ lái về gia đình, quê quán đến chuyện học lái máy bay như thế nào. Người động viên chúng tôi phải gắng học tập rèn luyện hơn nữa để nhanh chóng đảm đương được những nhiệm vụ mới. Rồi Bác kể cho chúng tôi về những ngày tháng ở chiến khu, về tình cảm của đồng bào trong những ngày Tiền khởi nghĩa. Bác nhắc rằng để có ngày hôm nay phải bao nhiêu người hy sinh, bao nhiêu mất mát khổ đau, các chú được học hành, được sử dụng phương tiện hiện đại càng phải gắng học tập…
Bác Hồ chụp ảnh Kỷ niệm với các đại biểu dự Hội nghị thi đua Trung đoàn Không quân vận tải 919.
Bài học lịch sử dưới gốc đa Tân Trào, bài học từ vị Cha già dân tộc làm chúng tôi vô cùng xúc động, nó đã thấm sâu vào mỗi chúng tôi, nâng bước chúng tôi theo suốt hành trình của dân tộc trong những năm tháng chiến tranh. Lời của Bác là lời động viên, thúc giục chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ. Nhớ mãi mùa xuân Tân Sửu, xuân năm đó tôi được về chiến khu cùng Bác.
Trần Ngọc Bích – phi công trực thăng Mi-6
Trích Kỷ yếu Đoàn bay