Tôi không sợ nếu một ngày mình phải đi đón đồng bào mình ở vùng tâm dịch, tôi chỉ sợ nếu đến lượt mình mà mình lại bị một vấn đề gì đó mà không hoàn thành được nhiệm vụ này!
Thế rồi ngày đó cũng đã đến với tôi. Tôi nói điều này không biết có ai tin hay ko, nhưng đây chính là cảm giác của tôi và của tất cả anh chị em tiếp viên, phi công đã từng được tham gia các chuyến bay hồi hương từ vùng tâm dịch. Đó là cảm giác “háo hức”. Nghe có vẻ vô lý thật, nhưng đó lại là sự thật đó mọi người ạ.
Tổ tiếp viên VN7160/7162 và TV Lư Uyển Thúy 123. (Ảnh: NVCC)
Từ hôm được chị tiếp viên trưởng thông báo về việc chuẩn bị thực hiện chuyến bay đón du khách mắc kẹt ở vùng tâm dịch Đà Nẵng về Hà Nội, tôi chưa hề có một phút giây nào sợ hãi, hay là nghĩ đến việc đùn đẩy cho ai, chỉ chờ đến ngày được đi làm nhiệm vụ. Tôi cảm giác mình là những người lính đang được đi thực hiện sứ mệnh cao cả. Cảm giác tự hào trào dâng vô cùng luôn. Hạnh phúc hơn là khi gia đình tôi biết tin này, bố mẹ, anh chị em đều ủng hộ tôi. Nhưng mọi người đều động viên tôi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao. Cả nhà đều rất tự hào về tôi.
Đến giờ đây khi ngồi tại khu cách ly, viết những dòng này. Tôi vẫn thật sự tự hào và hạnh phúc vì mình đã hoàn thành được nhiệm vụ, dù là rất rất bé nhỏ. Dù ko là gì so với các anh chị trong Đoàn của tôi.
Tôi tự hào vì được trở thành một tiếp viên của Hãng hàng không Quốc gia Việt Nam. Và chắc chắn tôi vẫn luôn sẵn sàng nhận mọi nhiệm vụ thực hiện bất cứ các chuyến bay hồi hương nào trong thời gian tới.
Tiếp viên Lư Uyển Thúy 123 VN7160/7162 ngày 12/8/2020
Lu Uyen Thuy – Crew