Trước khi đi công tác, trưởng đoàn dặn, nhớ thực hiện nhiệm vụ khách hàng bí mật, nếu không là không được thanh toán công tác phí đấy. Ờ, nhiệm vụ thì phải làm thôi.
Lên máy bay, hết giờ phát suất ăn nhẹ một lúc, tôi cất tạm hộp bánh rồi đi xuống cuối máy bay nói với một em tiếp viên:
– Em cho chị order 1 suất ăn.
– Dạ, lúc nãy chị đã nhận suất ăn chưa ạ?
– Chị nhận rồi.
– Dạ, chị ngồi ghế nào ạ?
– Chị ngồi hàng 21.
– Dạ vâng, chị cứ về chỗ ngồi, em kiểm tra suất ăn xem thế nào rồi sẽ mang lên chỗ chị ạ.
Mấy phút sau, một em tiếp viên rất trẻ đến bên:
– Em chào chị, xin lỗi chị, hiện chúng em hết mất suất ăn đầy đủ, em gửi 3 cái bánh này chị dùng tạm ạ.
– Cảm ơn em.
– Chị có dùng nước không ạ?
– Chị không, cảm ơn em.
– Dạ, em chào chị.
Ba chiếc bánh mang đến niềm vui cho hành khách – người đồng nghiệp ở VNA.
Rất tốt. Tôi hài lòng với cách xử lý của em tiếp viên. Đây là một bài test thôi, nhưng nếu quả thực một lúc nào đó có hành khách cần thì em đã làm họ ấm lòng, các cụ đã bảo: “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”.
Cảm ơn em – một tiếp viên trẻ nhưng rất biết cách phục vụ, em đã giúp tôi có được cảm giác vui vẻ sau khi hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt này.