[Tết 2021] Chuyến xe với tấm lòng chở cả mùa xuân

Năm nào cũng vậy, cứ đến Tết lòng tôi lại mênh mang nỗi nhớ… Nỗi nhớ đến những kỷ niệm khi còn thơ ấu…

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Cái Tết đầu tiên đi bay

alt text
TVT Nguyễn Thị Thu Lý 7 (bé cầm ô) thời thơ ấu (Ảnh: NVCC)

Nhớ những ngày cuối năm, mấy anh chị em tôi chạy quanh manh chiếu cói, xem ba mẹ gói bánh chưng. Mẹ gói cho mỗi đứa riêng một chiếc bánh nhỏ xíu, nhiều thịt… Nhớ những đêm canh nồi bánh chưng bên bếp lửa phía trong chuồng heo cũ. Nhớ sáng mồng 1 Tết, ba mẹ còn đang chuẩn bị làm cơm thắp hương, hàng xóm nhà nào cũng cửa chốt then cài nhưng chị em tôi vẫn ra đường hóng mấy đứa bạn, muốn khoe bọn chúng về bộ quần áo và đôi giày mới được mẹ mua mầu đỏ chót…

Rồi đến những ngày lên cấp ba, tranh thủ những ngày nghỉ Tết, trông nồi bánh chưng, bên bếp củi bập bùng, ngồi ôn bài, thầm cầu mong một ngày được bước chân vào giảng đường Đại học.

Thế rồi mơ ước cũng đã trở thành hiện thực.

Sau khi ra trường, tôi may mắn và tự hào khi được trúng tuyển trở thành tiếp viên hàng không hãng hàng không quốc gia Việt nam.

Đã 18 năm kể từ ngày làm TVHK, mỗi lần Tết đến cho tôi những cảm xúc khác nhau. Nhưng có lẽ Tết năm đầu tiên đi làm sẽ là cái Tết không thể nào quên trong cuộc đời.

Tôi đi bay được 02 tháng thì Tết. Hồi đó, tôi thuê nhà ở cùng anh và chị gái. Ngày Tết, anh chị về quê với ba mẹ trước, còn mình tôi ở lại đi bay. Tôi đi chuyến Sài Gòn, khi máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Nội Bài thì đã qua giao thừa. Phía xa xa, bầu trời Hà Nội vẫn lốm đốm những ngọn pháo hoa…

Khuya, tôi không về nhà trọ mà ngủ lại Đoàn tiếp viên… Nằm co ro, cảm giác nhớ gia đình, nhớ ba mẹ, nhớ Tết quê, cảm thấy lạc lõng giữa Hà Nội phồn hoa đô thị… Đây là năm đầu tiên tôi không được đón giao thừa với gia đình.

Tình người, tình đồng bào vào một ngày năm mới

4h00 sáng, trời mồng 1 rét mướt, cả thành phố như chìm vào giấc ngủ. Tôi đi bộ từ Đoàn tiếp viên ra bến xe Gia Lâm để bắt xe về quê. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi bắt xe như thế. Hồi đó taxi không phổ biến như bây giờ và tôi cũng không dám bỏ tiền đi taxi. Tôi cũng đâu có biết rằng, sáng sớm mồng 1, tất cả các nhà xe đều không hoạt động.

Trời đông rét mướt, đường phố không một bóng người, chờ đợi mãi không bắt được xe… Đến khoảng 5h sáng, có một anh thanh niên đi xe máy dừng lại hỏi tôi đi đâu, có muốn đi nhờ không. Tôi nói rằng tôi về Hải Dương mà không có xe, anh bảo, anh về Hải Phòng, đi qua Hải Dương đấy, lên xe anh cho đi nhờ.

Như chết đuối vớ được cọc, tôi không mảy may nghĩ gì và lên xe.

Ngồi lên xe tôi mới để ý, anh mặc một chiếc áo khoác gió rất cũ và mỏng, anh nói với tôi rằng, anh làm nghề rửa xe ở bãi An Dương. Anh cũng tranh thủ làm đến hết đêm 30 vì ngày cuối năm đông khách quá, họ rửa của mình cả năm rồi, muốn nghỉ mà toàn khách quen, anh không muốn từ chối họ và cũng là cố gắng kiếm thêm thu nhập, về quê biếu bố mẹ ăn Tết… Anh không hỏi tôi làm gì, nhưng anh nói, nhìn em sáng sớm mồng 1 đi bắt xe, anh hiểu tôi cũng đi làm, mưu sinh như anh. Anh cũng có em gái, nên thấy tôi thân gái một mình, anh muốn giúp đỡ, mặc dù đầu năm rét mướt hối hả nhưng anh vẫn đưa tôi về đến nhà.

Khi đến nhà tôi, trời mới tờ mờ sáng. Ba tôi ra mở cửa, tôi giới thiệu ba về anh. Ba tôi cảm ơn anh đã giúp đỡ con gái, và mừng tuổi anh một tờ tiền. Anh cảm ơn, chúc sức khoẻ ba con tôi và mừng lại ba tôi một đồng tiền khác. Hai người bắt tay nhau.

Lúc đó, anh mới nói với ba con tôi rằng, nhà con ở Hưng Yên, nhưng con sợ em ngại không nhờ đưa về, con phải nói dối ở Hải phòng để em yên tâm. Nói xong anh tạm biệt ba con tôi để quay ngược trở về. Như thế là anh phải đi thêm mất gần 100km nữa vì giúp tôi.

Lúc đó còn rất trẻ, chưa có kinh nghiệm sống, tôi không xin số điện thoại hay địa chỉ của anh, để biết đâu sau này, tôi có dịp trả lại ân tình của anh. Đó là điều đến bây giờ tôi vẫn vô cùng tiếc nuối.

alt text
TVT Nguyễn Thị Thu Lý 7 sẵn sàng cho những chuyến bay xuyên Tết 2021

Câu chuyện về anh, một người thanh niên đen đúa, gầy guộc, quần áo phong phanh, hành động hào hiệp cứ đọng mãi trong lòng tôi. Không vì một điều gì hết, anh còn không nhìn rõ mặt tôi, không biết tên tôi và cũng không quan tâm đến số điện thoại của tôi. Chỉ là tình người, tình đồng bào vào một ngày năm mới.

Anh, một người lao động giản dị và đẹp đẽ đó, là kỷ niệm, là bài học về tình yêu thương, sự sẻ chia mà tôi đã nhận được. Hãy sống tốt hơn khi có thể, với bất kỳ ai,…

 

 

Những cái Tết năm sau, tôi vẫn đi bay, tôi vẫn đi qua giao thừa, tôi tới những quốc gia xa xôi, những nơi hoa lệ của thế giới… Tôi biết ơn nghề nghiệp đã cho tôi cuộc sống đủ đầy ngày hôm nay. Tự tôi có thể lái xe của riêng mình hay thuê một chuyến taxi đưa tôi bất kỳ nơi đâu, tôi không còn cảm giác bơ vơ lạc lõng vì tôi đã có gia đình riêng, có rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp ở nơi này. Nhưng tôi sẽ mãi nhớ tới buổi sáng mồng 1 ngày hôm đó, về cuốc xe với tấm lòng chở cả mùa xuân…về cái Tết đầu tiên đi bay…

Share bài viết:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chào mừng trở lại!

Đăng nhập vào tài khoản của bạn dưới đây

Lấy lại mật khẩu của bạn

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email để đặt lại mật khẩu của bạn.