Khuya ngày 19, rạng sáng 20/11, khi đang ở Cam Ranh, anh Quốc Anh nhận tin nhà mình ở Thôn Thái Thông 1, phường Vĩnh Thái (Nha Trang) bị ngập nặng. Thời điểm ấy trong nhà chỉ còn mẹ và em gái. Mẹ anh đã ngoài 60, tay yếu, không thể tự bơi hay bám giữ vào vật gì nếu nước mạnh hơn. Anh trai đi làm xa, chỉ còn hai mẹ con đối mặt với nước lũ. “Tôi rất sốt ruột vì sợ về không kịp. Nghĩ đến mẹ yếu, nghĩ đến em, tôi quyết định lao về ngay khi nghe tin”, anh kể. Không kịp chuẩn bị gì nhiều, anh rời nơi làm việc, xuyên qua đêm tối với một tâm niệm duy nhất: phải trở về nhà để đưa người thân đến nơi an toàn.

Khi nước lũ dâng quá nhanh, anh Quốc Anh phải nhờ lực lượng cứu hộ địa phương hỗ trợ. Tuy nhiên, chiếc ca nô nhỏ chỉ chở tối đa 10 người. Sau khi đưa mẹ và em gái lên ca nô an toàn, không còn chỗ cho mình, anh Quốc Anh dự định bơi trở vào nhà để trú tạm trên mái, nhưng đã bị dòng nước xiết cuốn đi trong đêm tối. “Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến mẹ, vợ và em gái, những người đang rất cần mình nên phải cố giữ bình tĩnh để chống chọi,” anh nhớ lại. Trong dòng nước hỗn loạn, bình tĩnh không chỉ là bản lĩnh mà còn là sợi dây duy nhất giữ anh đứng vững.
Giữa dòng nước lũ hung dữ, anh may mắn bám được vào một ngọn dừa. Khi hơi thở dần ổn định, Quốc Anh tiếp tục gắng sức bơi và trèo lên mái một căn nhà ở phường lân cận để chờ hỗ trợ.
Được lực lượng cứu hộ đưa tới nơi an toàn, việc đầu tiên anh Quốc Anh làm là mượn điện thoại của người dân để gọi về nhà. Sau nhiều giờ bặt vô âm tín, giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia là sự nhẹ nhõm đến nghẹn lại của cả gia đình. “Lúc tôi báo bình an, cả nhà rất xúc động vì mất liên lạc suốt đêm” anh kể. Mẹ và em gái đều an toàn, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến mọi nỗ lực của anh trở nên xứng đáng.
Trở lại nhà sau một đêm đối diện với lằn ranh sinh tử, anh mở điện thoại và bất ngờ thấy hàng loạt tin nhắn từ đồng nghiệp ở khắp các điểm của VAECO: từ các outstation, main base hai đầu, Chi nhánh Đà Nẵng cho đến tổ Cam Ranh nơi anh gắn bó mỗi ngày. “Anh em VAECO tuy xa về địa lý nhưng rất gần gũi và quan tâm lẫn nhau”, anh chia sẻ. Trong một tập thể làm nghề kỹ thuật – nơi kỷ luật và an toàn là ưu tiên hàng đầu, sự gắn kết ấy trở thành điểm tựa cảm xúc vô giá.

Chỉ ít ngày sau khi an toàn trở về, anh Quốc Anh đã quay lại công việc của một nhân viên kỹ thuật, người chăm sóc sức khỏe cho những “cánh chim sắt” khổng lồ. Mỗi buổi tan ca, anh tranh thủ quay về nhà dọn dẹp, khắc phục thiệt hại do mưa lũ để lại. Anh nói nhẹ nhàng, nhưng trong sự giản dị đó là tinh thần trách nhiệm cao với công việc: “Điều thôi thúc tôi là gia đình, là trách nhiệm với những người thân yêu và với công việc mình đang làm”. Với những người kỹ thuật, nơi mọi thao tác đều có thể ảnh hưởng đến an toàn khai thác trách nhiệm không bao giờ là điều có thể trì hoãn.
Vượt qua biến cố lớn, anh cũng rút ra cho mình nhiều bài học. Trong cuộc sống, điều quan trọng nhất là không bỏ cuộc, dù hoàn cảnh khó khăn đến đâu. Trong công việc kỹ thuật, anh hiểu rõ rằng kỷ luật chính là hàng rào bảo vệ an toàn. Anh luôn tuân thủ quy trình, không chủ quan, luôn học hỏi, rèn thái độ tích cực, kiên trì và sẵn sàng tìm đến những đàn anh đi trước khi gặp vấn đề khó.

Từ câu chuyện của anh Quốc Anh có thể thấy rõ phẩm chất của một người kỹ thuật: bình tĩnh trước biến cố, trách nhiệm với những gì mình gìn giữ và kiên cường vượt qua hoàn cảnh. Trong tập thể VAECO, những con người như anh vẫn lặng lẽ đứng ở những vị trí khác nhau, dõi theo nhau, hỗ trợ nhau và cùng tạo nên sự bền vững thầm lặng phía sau từng chuyến bay an toàn.










Bài viết rất cảm động. Chúc Anh sức khoẻ và thành công trong công việc !