Chiến binh K – “Ngọn lửa” trên đường chạy Run For Love

Đời người ta, có khi tưởng như xuôi chèo mát mái, nhưng rồi bỗng đâu giông bão ập tới. Có người gục ngã, có kẻ lầm than nhưng cũng có những người như chị Phan Thị Minh Dân, trải qua giông bão lại càng thêm cứng cáp, thêm rắn rỏi.

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Hành trình vượt qua giông bão

Tôi gặp chị trong một ngày Thu nắng vàng nhuộm khắp bầu trời Hà Nội. Chị ngồi cạnh tôi, dáng người cân đối, có phần hơi tròn trịa và ấn tượng nhất chính là đôi mắt chị cứ lấp lánh như có lửa. Miệng chị cười tươi, nụ cười của người đã trải qua nhiều mưa gió, không phải là cười cho có, mà nụ cười tới từ trong tim. Chị không nói nhiều về những con số, về thành tích. Chị chỉ kể chuyện đời mình, chuyện của cái chân cứ bước, cái lòng cứ đi.

“Tôi ấy à,” chị nói, giọng thủ thỉ như người kể chuyện xưa, “năm ngoái, tôi cũng tham gia giải chạy Run For Love của cơ quan. Tôi có phải là vận động viên đâu, sức khỏe cũng chỉ tầm tầm thôi, nhưng để duy trì việc chạy mới khó. Mọi người có thể chạy một ngày 10 km, 20 km nhưng rồi nghỉ cả tuần. Còn tôi, tôi cứ đều đều, sáng nào cũng dậy từ 4 rưỡi sáng, làm một vòng 5 cây số. Cứ thế, ngày này qua ngày khác, không bỏ. Thói quen nó ăn vào máu rồi”.

Thói quen ấy, với chị, không chỉ là rèn luyện sức khỏe. Nó là sự sống, là niềm vui khi bản thân còn đủ sức khỏe để bước đi, để chạy mỗi ngày.

Tôi hỏi chị về căn bệnh ung thư. Câu hỏi nghe nặng trĩu, nhưng chị lại đón lấy nhẹ tênh. Thì cũng là cái duyên, cái nợ. Cuối năm 2022, chị Dân biết mình có bệnh. Mãi đến tháng 2/2023, bác sĩ mới xác nhận. Chị Dân kể, lúc ấy, chị đang lau nhà. Bên bệnh viện gọi điện thông báo:

– Chị Dân à, chị bị ung thư rồi đấy.

“Tôi nghe xong, chỉ hỏi: “Ung thư gì em? Gửi cho chị ảnh kết quả được không?” rồi lại tiếp tục công việc. Chuyện đến đâu thì hay đến đó thôi. Mình có bệnh thì mình chữa.”

Chị kể về những tháng ngày điều trị, 30 lần xạ trị, 35 lần hóa trị. Nách sưng tấy, rát như bị bỏng. “Có những lúc tưởng chừng không thể bước đi được nữa. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, nếu mình gục ngã, cả nhà cũng sẽ gục. Thôi thì mình cứ mạnh mẽ lên, chồng con, bố mẹ, đồng nghiệp nhìn vào cũng thấy yên tâm”.

Và chị đã làm được. Chị vẫn đi làm, vẫn tự lái xe, vẫn trang điểm. Ra đường, đội tóc giả, đội mũ, không ai biết chị đang mang trong mình những cơn đau. Chồng chị là người luôn âm thầm bên cạnh, cổ vũ, động viên, tiếp thêm sức mạnh cho chị. “Hôm nào tôi mệt, anh lại bảo: “Dậy đi, dậy đi!” Có người động viên, mình lại có thêm sức. Sống thế, nó mới ý nghĩa em ạ.”

Mỗi km – một chiến thắng

Khi kể chuyện, chị Dân luôn nở nụ cười. Nụ cười ấy như thứ ánh sáng le lói, rọi vào những ngóc ngách tối tăm của bệnh tật. Bác sĩ cũng phải ngạc nhiên. “Vào viện, người ta kêu ca, ủ rũ, còn tôi thì không. Bác sĩ còn bảo tôi là một bệnh nhân đặc biệt hiếm thấy, da dẻ giữ được hồng hào, tinh thần giữ được lạc quan. Tôi nghe, chỉ thấy mừng thôi.”

Chị không chỉ sống cho mình, mà còn sống vì những người thương yêu mình. Nhiều đồng nghiệp nhìn thấy chị, cũng được truyền cảm hứng. “Chị Dân còn chạy được, tại sao mình không?” Họ nói thế, và họ bắt đầu tập luyện, bắt đầu yêu cuộc sống hơn. Chị không cần hô hào, chị chỉ cần sống một cách chân thành, tự nhiên là đủ để lan tỏa rồi.

Chị bảo: “Với người khác, chạy cả trăm cây số mới là chiến thắng. Nhưng với tôi, mỗi một cây số, mỗi một bước đi đều là một chiến thắng. Quan trọng là sự duy trì mỗi ngày, năm này qua năm khác. Sống khỏe, sống vui, lan tỏa năng lượng tích cực cho mọi người. Thế là đủ, là trọn vẹn rồi.”

Câu chuyện của chị cứ ám ảnh mãi trong tâm trí tôi. Một người phụ nữ nhỏ bé, nhưng lại mang trong mình một sức mạnh phi thường. Sức mạnh ấy không nằm ở cơ bắp, nó nằm ở tấm lòng, ở ý chí kiên cường như cây tre sau bão, cứ vươn lên, lại xanh tốt. Chị là thế, một người giản dị luôn tiến về phía trước, để lại phía sau những khó khăn và chắc chắn con đường mà chị đi là con đường thênh thang của sự sống, của tình yêu.

Trong tháng 10, Vietnam Airlines liên tiếp tổ chức nhiều sự kiện văn hóa – thể thao tại Hà Nội, giải chạy “Run For Love” online được kỳ vọng sẽ là điểm nhấn mở màn, tạo khí thế sôi nổi và gắn kết trước thềm chuỗi hoạt động. Giải chạy trực tuyến cũng giúp đông đảo CBNV Vietnam Airlines ở khắp mọi nơi trên thế giới cùng tham gia, góp phần lan tỏa rộng rãi tinh thần “Vạn dặm yêu thương”.
TTNB
Share bài viết:

Bình luận 1

  1. Nguyệt Phạm nói:

    Ngưỡng mộ chị, người phụ nữ luôn lạc quan và tràn đầy nghị lực! Dù là giải chạy của Ban hay của công ty, lúc nào em cũng thấy chị tham gia nhiệt tình và kiên trì, bền bỉ với kết quả tăng lên từng ngày!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chào mừng trở lại!

Đăng nhập vào tài khoản của bạn dưới đây

Lấy lại mật khẩu của bạn

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email để đặt lại mật khẩu của bạn.