Chiều 19/7/2024, khác với lệ thường cha tôi không đi uống bia với mấy ông bạn già mà ngồi trầm ngâm bên bàn làm việc. Nhìn vào màn hình máy tính của ông, tôi thấy ông đang xem lại một bức hình. Đó là hình ảnh bác Nguyễn Phú Trọng, khi ấy đang là Bí thư Thành ủy Hà Nội đang ký duyệt măng-sét cho số báo Hà Nội Mới 8 trang đầu tiên, kỷ niệm 990 năm Thăng Long- Hà Nội.
Cha tôi khi ấy còn rất trẻ, đứng ngay phía sau bác. Thấy tôi có vẻ quan tâm, cha tôi cho tôi xem thêm một số tấm ảnh khác. Đó là ảnh bác Nguyễn Phú Trọng chụp chung với lãnh đạo báo Hànộimới trước cửa tòa soạn có cha tôi khi đó đang là Phó TBT, rồi tấm ảnh cha tôi giới thiệu với bác Trọng, khi đó dang là Chủ tịch Quốc hội về số báo Xuân Canh Dần – 2010…
Mắt vẫn không rời những tấm hình mà tôi biết với ông là vô cùng quý giá, ông nói với tôi mà như tự nói với mình: Bố có may mắn được làm việc dưới sự chỉ đạo của bác Trọng khi bác còn công tác ở Thành ủy Hà Nội, được gặp bác Trọng nhiều lần, mỗi lần như vậy đều được bác căn dặn, chỉ bảo và cũng nhờ đó rút ra nhiều điều để tự mình phấn đấu, tu dưỡng làm tốt nhiệm vụ được trao, và cho cả đến bây giờ vẫn giữ vững phẩm chất một người cán bộ, Đảng viên.
Thì ra đó là căn nguyên vẻ trầm ngâm của cha. Trước khi nghỉ hưu, ông là nhà báo, từng giữ cương vị phụ trách của cả hai tờ nhật báo của thành phố Hà Nội, tờ Hànộimới và tờ Kinh tế & Đô thị. Thời gian bác Nguyễn Phú Trọng còn làm Bí thư Thành ủy Hà Nội, ông từng được tháp tùng bác Trọng trong nhiều chuyến công tác vì thế cũng có khá nhiều kỉ niệm với Bác.
Ông thường kể, bác Trọng vốn là một người làm báo, nên rất thông cảm và chia sẻ và tạo điều kiện cho anh em phóng viên làm việc. Với phóng viên viết bài, Bác sẵn sàng trả lời những câu hỏi phỏng vấn. Với cánh quay phim, chụp ảnh, Bác hay hỏi vui: Đã quay chụp được chưa, sẵn sàng tạo điều kiện cho anh em quay/chụp lại. Có những điểm đến xe không vào được, phải đi bộ Bác còn xách hộ đồ đạc để mọi người dễ tác nghiệp.
Trong buổi chiều hôm ấy, lần đầu tiên cha kể với tôi một kỷ niệm. Đó là vào dịp cuối tháng 12/2005, cha được bầu vào BCH Đảng bộ thành phố khóa XIV và được mời dự kỳ họp thứ nhất tại Cung Hữu nghị Việt Xô. Lúc ông đến, khu vực hội trường sẽ diễn ra phiên họp mới chỉ có bác Trọng. Thấy cha, Bác cười rất tươi, bắt tay thật chặt rồi nói: Anh mừng lắm. Rất lâu mới lại có lãnh đạo báo Hà Nội Mới tham gia Thành ủy…Rồi Bác thân mật khoác tay cha tôi đi vòng quanh hội trường, vừa đi vừa dặn dò, vì ông biết cha tôi chưa có nhiều kinh nghiệm tham gia công tác Đảng, mà chỉ quan tâm làm chuyên môn.
Cũng chiều hôm ấy, cha tôi nhắc lại một lần, chính những lời tâm tình, sự quan tâm chỉ bảo ấy đã giúp cha tôi có những xác định đúng trong công tác, và nhất là giữ vững phẩm chất người cán bộ, đảng viên đặc biệt làm một người tử tế, không phải ân hận gì. Cũng chính vì lời hứa với bác Trọng trong lần ấy, mà trong suốt những những chặng đường công tác sau này, dù gặp khó khăn, được giao những công việc không phù hợp nguyện vọng, thậm chí là bị thiệt thòi, cha tôi vẫn bình tĩnh chấp nhận, tìm cách khắc phục, hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Vì vậy, cho đến nay, dù đã nghỉ hưu hơn chục năm, đã sang tuổi 70, ông vẫn chưa một ngày không làm việc, vẫn tham gia công tác xã hội từ thiện, viết bài cho nhiều tờ báo, …
Cũng xin chia sẻ một tâm sự của cá nhân, là một Đảng viên lâu năm, cha tôi có mong muốn tôi cũng phấn đấu vào Đảng. Mặc dù vậy, ông chỉ chia sẻ mong muốn ấy một lần duy nhất lúc tôi tốt nghiệp đại học. Nhận thấy tôi tỏ ra có vẻ không quá để tâm đến việc trở thành Đảng viên, cha tôi cũng không muốn gò ép tôi theo ý ông.
Gần đây, khi tôi được trúng tuyển vào làm việc tại Tổng công ty Hàng không Việt Nam, ông rất vui. Và ông càng vui hơn, khi tôi hỏi ông một số thông tin để làm lý lịch tham gia lớp học cảm tình Đảng. Biết vậy nhưng tôi vẫn cứ băn khoăn, nhất là gần đây, cùng với công cuộc phòng chống tham nhũng, tiêu cực, có không ít Đảng viên, kể cả cấp cao bị kỷ luật vì có những biểu hiện suy thoái, biến chất, thậm chí phạm pháp phải xử lý hình sự.
Tuy nhiên, sau buổi tâm sự giữa hai cha con vào ngày bác Trọng đi xa hôm ấy, trong tôi hình thành một quyết tâm. Tôi sẽ cố gắng phấn đấu để trở thành Đảng viên Đảng Cộng Sản Việt Nam dù biết rằng còn phải vượt qua nhiều thử thách và rèn luyện trong công tác, sinh hoạt nhiều hơn nữa, để như cha tôi nói, khi Đảng có những người lãnh đạo như bác Trọng, thì việc phấn đấu trở thành Đảng viên là vinh dự, tự hào, nhưng cũng là trách nhiệm của lớp trẻ, nếu muốn cống hiến và trưởng thành.