Giữa một buổi chiều với cái nắng gay gắt của tháng 8, tôi lại nhớ về những năm tháng tuổi trẻ tung bay ở những chân trời mới. Với một đứa thích dịch chuyển như tôi thì trở thành tiếp viên hàng không là một cơ hội tuyệt vời để tôi bước ra vùng an toàn của mình, để nhìn thế giới xung quanh với niềm thích thú và hào hứng.
Mỗi đường bay, mỗi đất nước tôi đi qua mang đến cả niềm vui lẫn nỗi buồn nhưng đều là những trải nghiệm đáng nhớ trong cuộc đời.
Và một trong những nơi mà tôi nhớ nhất là Melbourne – Úc.
Là những lúc tôi cùng cô bạn thân cũng là đồng nghiệp, lang thang khám phá đường phố Melbourne với những quán ăn đến từ nhiều nền ẩm thực trên thế giới. Cũng có khi là tự mình dạo quanh thư viện trung tâm thành phố với hàng ngàn đầu sách hay, tản bộ dọc bờ sông ngắm nhìn những chú chim đang bay loanh quanh, những công viên xanh mướt cây cỏ.
Đặc biệt nhất với tôi là khi tôi đến Melbourne vào mùng một Tết Nguyên Đán.
Cũng hơn một năm tôi chưa quay lại nơi ấy vì dịch bệnh vẫn còn đang tiếp diễn phức tạp nhưng tôi tin sẽ có một ngày mọi thứ trở nên tốt hơn, tất cả đường bay được khôi phục và tôi lại có cơ hội để khám phá thêm nơi xa xôi ấy – cách Việt Nam 8 giờ bay nhưng sao quá đỗi thân thương lạ lùng, phải chăng giống như nhà thơ Chế Lan Viên đã viết:
“ Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn!”
Họ và tên: Tô Tường Vy 26
Đơn vị công tác: Đoàn Tiếp Viên
Vị trí công tác: Tiếp viên hạng phổ thông – Liên đội 2.04
Châm ngôn sống: “ Mọi người đều nghĩ đến việc thay đổi thế giới nhưng không ai nghĩ đến việc thay đổi chính mình.” theo Leo Tolstoy
To Tuong Vy 26-CREW