Trong thời điểm dịch bệnh Covid-19 vẫn nóng từng ngày, những chuyến bay vẫn nằm trong kế hoạch chờ chỉ đạo, đội ngũ tiếp viên thay nhau nghỉ luân phiên và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi tự hỏi bản thân “ở yên trong nhà” chống dịch ư trong khi ngoài kia lực lượng chức năng, công an, bộ đội và các y bác sĩ đang căng mình hoạt động “hết công suất”.
Thế là tôi tạm xếp lại bộ đồng phục, vali đi bay, hoà chút sức mình cùng mọi người đánh Covy. Với một chút kinh nghiệm về ngành y, tôi đã đăng ký vào đội tiêm vaccine của quận Gò Vấp nơi tôi đang ở.
Với quyết tâm phải tăng tốc phủ nhanh vaccine cho người dân, mũi một rồi mũi hai và chỉ có vaccine mới là con đường ngắn nhất để sống chung và chiến thắng dịch bệnh Covid.
Kế hoạch của Uỷ ban Quận phân cho điểm tiêm tại trường Đại học Công nghiệp là 2.000 liều mỗi ngày với 3 loại vaccine Astra Zenenca, Vero Cell, Pfizer và kế hoạch được thông báo đến từng tổ dân phố cho người dân.
TV Trường 1 (đứng ngoài cùng từ phải sang) và TV Hào 3 (đứng thứ 3 từ phải sang) tham gia đội tình nguyện tiêm chủng quận Gò Vấp. (Ảnh: NVCC).
Điểm tiêm được tổ chức quy củ và trật tự với vòng ngoài là các chú bộ đội, các anh công an, cán bộ chính quyền địa phương để sắp xếp và kiểm soát số lượng người dân về thư mời đi tiêm đúng ngày, đúng loại thuốc… vòng trong các tình nguyện viên là sinh viên của nhà trường làm điều phối viên, hướng dẫn mọi người xếp hàng, vào khu vực khai báo thông tin cá nhân, đến bàn Bác sĩ khám sàng lọc, đủ điều kiện thì đến khu vực tiêm thuốc và ngồi chờ theo dõi sau tiêm rồi sau đó đợi lấy giấy chứng nhận đã tiêm vaccine.
Không khí người dân đi tiêm vaccine như trẩy hội, họ mong chờ và háo hức để được tiêm cho mình vì “vaccine tốt nhất là mũi vaccine được tiêm sớm nhất”. Đội tiêm chúng tôi cũng phải có mặt thật sớm để chuẩn bị dụng cụ, vật tư y tế, bảo quản thuốc, khử trùng và bảo hộ cá nhân… Khi làm việc với các bác sĩ điều dưỡng tại đây, cảm giác của gần 20 năm trước như ùa về, vẫn là sự nhẹ nhàng, ân cần trong giao tiếp, sự hướng dẫn tận tình và hơn nữa là sự hy sinh, mình đã nhận làm tình nguyện viên là nguyện cho đi tất cả.
Thương lắm những cụ già ngồi xe lăn, những người mẹ chống nạng đi tiêm, họ luôn lời cảm ơn và rồi chúc chúng tôi giữ gìn sức khỏe để ngày mai còn đi tiêm cho bà con nữa. Chúng tôi mong sao người dân được tiêm sớm và tiêm đủ để mọi người trở lại với công việc bình thường, xã hội lại nhộn nhịp, bận rộn như trước.
Và một ngày cuối tháng 10, tôi lại nhận được lịch bay, cũng là một cái duyên, vừa chia tay đội tiêm, chia tay các bác sĩ và các em điều dưỡng dễ mến, chuyến bay của tôi lại đưa lực lượng y bác sĩ tăng cường từ ngoài bắc vào nam chống dịch trở về.
Thay mặt người dân Sài Gòn, thay mặt cho Hãng Hàng Không Quốc Gia Việt Nam tôi đọc bài phát thanh cảm ơn đội ngũ y bác sĩ không ngại gian khổ hy sinh để góp phần giúp Việt Nam chiến thắng đại dịch.
Tổ tiếp viên chúng tôi đi dọc trong cabin gởi những lời chào, lời tri ân cùng những tình cảm chân thành nhất, đáp lại là những nụ cười, ánh mắt vẫn tràn đầy năng lượng, nghị lực vượt lên tất cả. Các cô bé điều dưỡng, kỹ thuật viên còn rất trẻ trong tay ôm chú gấu bông là món quà người dân thương tặng là một kỷ niệm, một trải nghiệm khó quên trong hành trang vào đời còn ở phía trước.
Trở lại với chuyến bay và ngày mai chúng tôi lại thực hiện những chuyến bay mới, đồng nghiệp của chúng tôi lại chuẩn bị bộ đồng phục phẳng phiu, vali sạch đẹp, kiểm tra lại chứng chỉ bằng cấp, ôn luyện kiến thức an toàn bay, kỹ năng phục vụ sẵn sàng chào đón những hành khách quen thuộc và thân thương.
Và điều đặc biệt hơn nữa, Cục An ninh Vận tải Mỹ đã chính thức xác nhận VNA bay thẳng những chuyến bay thương mại thường lệ đến Mỹ sau những năm chuẩn bị. Cánh cửa đã mở, mặt trời lại chiếu sáng sau khoảng lặng ngủ đông. Đội ngũ tiếp viên chúng tôi háo hức trên từng chuyến bay với năm cam kết thuộc lòng, dịch vụ nâng tầm để hướng đến Hãng Hàng Không với chất lượng 5 sao.