PV: Chào chị Nhung, chị có thể chia sẻ cơ duyên nào để anh chị gặp gỡ, quen biết nhau ? Có kỷ niệm nào đáng nhớ thời yêu nhau chị muốn tâm sự cùng TTNB không ?
Hôm ấy, Lãnh đạo TOC (hồi đó tên là OCC-TSN) chủ trì hội nghị AOC tổ chức chiều ngày 02/12/2005, tôi là chuyên viên mới của TOC, được chọn làm lễ tân của Hội nghị. Còn anh là khách mời Đại diện cho VASCO tham dự Hội nghị.
Tại Hội nghị,mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình, không ai nói chuyên với nhau cả. Về sau tôi mới biết, lần đầu nhìn thấy, tôi đã vô tình “lọt” vào mắt xanh của anh ấy, nên trước khi ra về, anh đã xin số điện thoại của tôi thông qua anh đồng nghiệp của tôi. Chặng đường hò hẹn của chúng tôi khá “chông gai” vì anh kiên trì “hẹn hò” và tôi kiên nhẫn “từ chối”. Hồi đó tôi nghĩ đơn giản là vì mình mới ra trường đi làm, thế giới ngoài kia mênh mông rộng lớn, tôi cũng chưa báo hiếu gì cho cha mẹ, thôi thì chuyện yêu đương hẹn hò, lập gia đình hãy để từ từ tính.
Nhưng đúng là “nước chảy đá mòn”, cuối cùng tôi đã nhận lời đi ăn trưa với anh, vì cảm thấy hơi ngại khi từ chối hoài, coi như đồng nghiệp mời nhau bữa ăn trưa. Lần đầu tiên gặp nhau, anh mời tôi dùng cơm trưa ở quán cơm bình dân tên là Tin Tưởng (nhiều lúc nghĩ lại, thấy tên quán sao mà hay thật). Hóa ra, trước khi nhắn tin mời tôi, anh đã âm thầm ra sân bay, đứng gần quầy làm việc của TOC lúc hơn 4 sáng, 12 giờ trưa liên tục nhiều ngày để tìm tôi nhưng đều… không gặp (chắc do tôi làm việc trái ca).
Sau này, khi tiếp xúc nhiều hơn, chúng tôi còn phát hiện ra đối phương chính là người mà một người thân quen của cả hai (chị ấy là đồng nghiệp công ty cũ của tôi – thời sinh viên vừa học vừa làm và cũng là bạn của anh) định mai mối vài lần cách đây hơn 1 năm về trước, nhưng cả hai đều từ chối gặp nhau, do không có hứng thú với chuyện tình từ mai mối. Lúc đó, tôi và anh nhìn nhau “đứng hình” vài giây và nhận ra đây chúng tôi đã tự gặp được nhau không bằng cách này thì cách khác ! Đúng là “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”. Coi như có chút xíu quen biết, nên tăng thêm một chút tin tưởng và anh được tuyển thẳng qua “vòng gửi xe”.
Kỷ niệm thì rất nhiều, nhớ nhất là chuyện lần đầu anh về ra mắt gia đình tôi. Sáng hôm ấy, khi tôi còn đang ngon giấc nồng thì chị tôi gọi dậy bảo có bạn đến chơi. Hơi xấu hổ chút vì tôi làm ca kíp, trực suốt mùa Tết ở sân bay, mùng 4 được về quê nên tranh thủ ngủ bù. Ôi! Ở tận Sài Gòn mà sao anh về đến vùng quê xa xôi cách 116 km và phải qua 2 bến phà (hồi xưa chưa xây cầu) sớm thế. Hỏi ra mới biết, phần để tôi bất ngờ phần do anh nôn nao quá, từ hơn 03 giờ sáng đã phóng xe máy một mạch về thăm gia đình người yêu.
PV: Đến bây giờ, điều mà chị tâm đắc nhất để giữ gìn hạnh phúc gia đình là gì ?
Đó là cùng hiểu, chia sẻ và hỗ trợ nhau trong cuộc sống. Anh làm hành chính, tôi đi làm ca kíp, thời gian làm việc của tôi có khi sáng sớm, chiều tối, đêm khuya, hoặc nhiều lúc phục vụ chuyến bay bất thường, về nhà trễ…nói chung thời gian không cố định. Vì vậy, chúng tôi luôn có sự sắp xếp, lên kế hoạch và phân công công việc gia đình hợp lý, hài hòa để vừa đảm bảo công việc cơ quan, vừa chu toàn việc gia đình, chăm sóc con cái.
Cả gia đình luôn tận hưởng trọn vẹn những giây phút bên nhau. (Ảnh: NVCC).
Do bản tính cẩn thận, ngăn nắp và bắt nguồn từ suy nghĩ hỗ trợ vợ việc nhà cũng là một cách tập thể dục nên sau giờ làm việc về nhà anh luôn cố gắng chủ động hỗ trợ thêm công việc gia đình. Đặc biệt, khi vợ chồng giận nhau, anh luôn làm hòa trước. Nhiều lúc vợ chồng giận nhau, anh không ngần ngại “Anh xin lỗi, vì anh không có lỗi gì ?! ”
Vợ chồng cũng có những lúc bất đồng quan điểm, tranh cãi và thậm chí là giận nhau. Nhưng có lẽ nghề dịch vụ khách hàng đã tôi luyện cho tôi cách kiểm soát, quản lý cảm xúc…để khi trở về với vai trò người vợ, tôi có thể áp dụng vào giữ gìn hạnh phúc gia đình như ông bà ta từng dạy “cơm sôi bớt lửa”. Chúng tôi luôn duy trì một nguyên tắc cơ bản “Cãi nhau để hiểu nhau, chứ không phải cãi nhau để sau đó không nhìn mặt nhau hay mất nhau suốt đời”.
PV: Món quà Valentine ý nghĩa nhất mà anh từng tặng cho chị là gì ?
Với chúng tôi, mỗi ngày sống vui, sống khỏe, mỗi ngày vui vẻ, hạnh phúc thì ngày nào cũng là ngày Valentine. Con trai lớn chúng tôi năm nay 12 tuổi là từng ấy năm Lễ tình yêu chúng tôi không có quà cho nhau. Thay vào đó, chúng tôi có một món quà chung lớn lên cùng năm tháng.
Vâng, con trai đầu lòng chúng tôi sinh nhật ngày 14/02. Bạn bè hay trêu con trai là chính là món quà vô giá, là kết quả của tình yêu mà ông trời đã ban tặng cho chúng tôi vào đúng vào ngày Lễ tình nhân. Vì vậy, thay vì tặng quà cho nhau, chúng tôi thống nhất cùng tặng quà cho con trai.
PV: Chị thấy vợ chồng cùng ngành có khó khăn, thuận lợi gì không ? Ngày Lễ tình nhân đã đến rồi, chị có mong muốn gửi gắm điều gì tới nửa kia của mình không ?
vợ chồng cùng công tác chung ngành là một diễm phúc lớn. Vì chúng ta không phải mất thời gian giải thích cho nửa kia hiểu về công việc của mình. Đặc biệt, khi có khó khăn, áp lực trong công việc nửa kia cũng dễ dàng chia sẻ, cảm thông. Trong những ngày dịch bệnh Covid-19 lây lan khắp nơi, hai vợ chồng cùng tìm hiểu, chia sẻ các thông tin, các triển khai của Cơ quan kịp thời nhanh chóng để cùng bảo vệ sức khỏe của bản thân, gia đình và cộng đồng.
“Tu trăm năm mới chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng”, hãy cùng trân quý những gì đang có, cùng chăm lo con cái và cùng nhau vượt qua những thăng trầm trong cuộc sống này, ông xã nhé !
TTNB xin gửi lời cám ơn chân thành tới những chia sẻ tuyệt vời và câu chuyện tình yêu đầy cảm hứng của hai anh chị.
Chúc tình yêu của chị Nhung và anh Bình luôn mãi đong đầy và giàu cảm xúc như ngày đầu tiên nhé !