Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó, đã 10 năm trôi qua. Vậy mà những cảm xúc bồi hồi, xen lẫn sự tự hào khó nói thành lời trong một ngày đầu xuân năm 2011 dường như vẫn còn rõ nét trong tôi. Ngày hôm ấy, tôi nhận được tin bản thân sẽ tham gia chuyến bay đặc biệt dẫn đầu chiến dịch giải cứu đồng bào từ vùng chiến sự Libya trở về nước.
Trong vai trò là tiếp viên trưởng của phi hành đoàn, tôi nhanh chóng kiểm tra danh sách tổ tiếp viên, gồm 14 tiếp viên nam trẻ trung, khoẻ mạnh đã được phòng Điều Độ điều động. Nhanh chóng phân công nhiệm vụ cho mỗi tiếp viên theo khả năng của từng vị trí, chúng tôi nhắc nhau: “Đây không đơn thuần là một chuyến bay, đây là nhiệm vụ quốc gia, do Đảng và Chính Phủ giao cho Vietnam Airlines với tư cách là Hãng Hàng không Quốc gia…”. Hiểu điều đó, tất cả đều đồng lòng và quyết tâm, quên đi nguy hiểm đang chực chờ khi bay vào vùng bom rơi đạn lạc để thực hiện sứ mệnh của mình, đưa đồng bào an toàn trở về nước.
Tôi đã tham gia nhiều chuyến bay đặc biệt nhưng chưa chuyến bay nào được chuẩn bị chu đáo như chuyến bay ngày hôm ấy. Từ đồ ăn khô như mỳ tôm, phở, bánh đa cua, lương khô… đến suất ăn, thực phẩm được chế biến sẵn và đóng trong thùng xốp giữ lạnh, có máy đo nhiệt độ gắn kèm để đảm bảo chất lượng trong suốt hành trình bay. Để chuẩn bị cho chuyến bay, chúng tôi cũng nhận được những sự hỗ trợ hết sức tận tình của các Ban, ngành, sẵn sàng đáp ứng ngay những yêu cầu bổ sung của đoàn bay.
Ngay khi máy bay đáp xuống sân bay ở thủ đô Tripoli, việc boarding được triển khai nhanh chóng với sự hỗ trợ, phối hợp rất nhịp nhàng, ăn khớp của Đại diện VNA ở các nước lân cận. Khi chiếc xe bus chở khách đầu tiền tiếp cận máy bay, dòng người ùa ra, cũng là lúc những tiếng reo hò vang lên: “Sống rồi”, “Được về nhà rồi”. Thậm chí, có người còn hô lớn hơn: “Thắng rồi, chúng ta thắng rồi! Việt Nam muôn năm”.
Lên đến cửa máy bay, họ bắt tay chúng tôi rất chặt. Nhiều người ôm chầm lấy chúng tôi cảm ơn. Cho tới bây giờ, những cái siết tay, cái ôm đầy cảm xúc cùng ánh mắt cảm kích trên gương mặt khắc khổ của những người đồng bào năm ấy vẫn còn rõ rệt trong tôi, như mới ngày hôm qua. Có tới 98% trong số họ là nam giới, vì điều kiện kinh tế mà phải đi xuất khẩu lao động nơi xứ người. Chiến sự bất ngờ nổ ra, họ đã phải nhịn ăn, nhịn uống, nhịn tắm giặt suốt nhiều ngày, chờ đợi sự cứu viện của đất nước.
Sau khi máy bay cất cánh khỏi phi trường Tripoli, tất cả chúng tôi, ai nấy đều thấy nhẹ nhõm vô cùng. Bên ngoài cửa sổ máy bay, thành phố Tripoli bị bỏ lại phía sau. Chỉ vài ngày sau khi chuyến bay giải cứu kết thúc, chiến sự đã thực sự nổ ra với tên lửa và rocket oanh tạc vào thành phố. May mắn, khi đó tất cả chúng tôi đã an toàn tại quê nhà.
Vui mừng với sự chiến thắng của tinh thần dân tộc và nghĩa đồng bào, chúng tôi phục vụ những hành khách đặc biệt bằng tất cả sự nhiệt tình vốn có, cùng những thực phẩm được cấp lên máy bay. Bữa ăn ngày hôm ấy gồm có 1 phần cơm cho mỗi người, cùng các loại thức uống, đặc biệt có cả bia, cùng một suất “lẩu đặc biệt” – cách chúng tôi đặt tên cho hộp mỳ tôm ăn liền, cho thêm thịt bò thái sẵn, hoặc 2 con tôm biển đã được bóc vỏ hay giò thái sẵn, cùng rau gia vị và chanh tươi. Khi đi thu khay, không suất ăn nào còn thừa lại, dù là nước mỳ. Với nghề phục vụ của chúng tôi, đó là một niềm vui. Cả chuyến bay cứ thế trôi qua, trong niềm hân hoan được trở về nhà của những người đồng bào vất vả.
Khi máy bay đáp xuống sân bay Nội Bài, mở cửa ra, chúng tôi thấy bà Nguyễn Thị Kim Ngân lúc ấy là Bộ Trưởng Lao động Thương binh Xã hội, ra tận cầu thang đón với ngón tay cái “thump up”, thể hiện sự tán thưởng và chúc mừng tất cả chúng tôi. Bà nhiệt tình vẫy chào những lao động trở về. Với tôi, đó là hình ảnh của người cô, người chị ra đón những đứa cháu, đứa em đi làm ăn xa, nay gặp hoạn nạn bất ngờ, đã được đón về trong tình yêu thương và chia sẻ của gia đình.
Nhìn lại chiến dịch bảo hộ công dân có quy mô lớn nhất trong lịch sử, với việc giải cứu công dân khỏi Libya bằng cầu hàng không mà duy nhất VNA được lựa chọn, chúng ta có thể tự hào rằng VNA đã luôn đảm nhiệm tốt vai trò của Hãng hàng không Quốc Gia. Chúng ta có thể tự hào về sứ mệnh kết nối những màu xanh hy vọng và lan tỏa tinh thần tự hào dân tộc.
Chia sẻ của Tiếp viên trưởng Lê Văn Nam 4
CTV Hằng Nguyễn (Thực hiện)